[ Những người thừa kế dũng cảm ] là một dự án của CCTV, được nhà nước hỗ trợ, và do đạo diễn Giang Vân Sầu đích thân chỉ đạo và quay phim, vừa công bố đã thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Ban đầu vốn cho là dựa theo quy cách này, thì hẳn là một tiết mục hỏi thăm đứng đắn và khô khan.
Nhưng không ngờ vào tay đạo diễn Giang, ông ta đã thay đổi khuôn mẫu truyền thống, hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cộng đồng, theo sát các trào lưu giới trẻ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ một cuộc trò chuyện mặt đối mặt trong phòng, đã biến thành chương trình truyền hình thực tế đầy thử thách.
Từ khi công bố các khách mời cố định thì người hâm mộ đã rất mong đợi.
Chủ yếu là...
Những vị khách mời này không chỉ có IQ cao, giá trị nhan sắc và dáng người cũng không thấp, nhất là anh lớn trong giới y học là Thương Dư Mặc, vừa mới xuất hiện đã lên hot search.
Tổ tiết mục rèn sắt khi còn nóng, liên hệ với trợ lý Lục Nghiêu của anh Thương, đăng ký xác thực trên Weibo.
Ngay trong đêm công bố Weibo đã đạt được 1 triệu lượt theo dõi.
Vào ngày ghi hình chính thức của số đầu tiên, Weibo tích xanh của Thương Dư Mặc đã phá 5 triệu lượt theo dõi và vẫn đang tăng liên tục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chủ đề của buổi ghi hình đầu tiên là "Thể lực".
Bài kiểm tra thể lực của các ông lớn hoàn toàn đánh trúng vào kỳ vọng của fan hâm mộ.
Nếu đã là một ông lớn thì trí thông minh phải siêu cao, mặc dù fan hâm mộ ngạc nhiên nhưng sau đó sẽ cảm thấy bình thường. Dù sao thì cũng là nhân vật đứng đầu trong ngành, nếu trí thông minh của họ cũng giống như những người dân bình thường thì mới là lạ đấy.
Nhưng mà...
Nếu như là những người ưu tú, nghiêm túc chững chạc hàng đầu trong ngành thì cảnh sau khi vận động là điều đáng để suy ngẫm đấy.
Nhóm fan hâm mộ rất thích xem kiểu tương phản giữa nhã nhặn và bại hoại này.
Thương Dư Mặc đến nơi ghi hình, nhìn thấy một bãi biển tư nhân rộng mênh mông, vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, quét mắt nhìn ô che nắng cách đó không xa, thản nhiên đi tới.
Anh nằm xuống chiếc ghế trên bờ biển, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ lộ ra vẻ lười biếng mỏi mệt, khẽ nhắm mắt lại như đang nghỉ ngơi.
Không hề căng thẳng khi sắp phải đối mặt với "thử thách chưa biết tên".
So với những vị khách mời đã đến và đang hỏi thăm nhân viên công tác về nội dung phải quay hôm nay, thì anh bình tĩnh như thế đã biết kịch bản từ trước.
Tùng Diên, nghệ thuật gia đứng đầu toàn quốc về điêu khắc quen biết Thương Dư Mặc.
Ba của anh ta được Thương Dư Mặc cứu về từ bàn tay tử thần, lúc này anh ta chủ động tới chào anh: "Bác sĩ Thương, lâu rồi không gặp."
Thương Dư Mặc hờ hững nhấc mắt lên, trầm tĩnh nói: "Anh Tùng, chào buổi chiều."
Tùng Diên vốn muốn kết bạn với Thương Dư Mặc, nhưng không tìm được cơ hội.
Lần này cuối cùng cũng có cơ hội, khuôn mặt anh tuấn mang theo chút háo hức: "Anh cảm thấy tiết mục hôm nay là gì?"
"Nghe nói là thử thách thể lực, làm khó cho nhóm trạch nam chúng ta rồi."
Anh ta thấy Thương Dư Mặc mặc áo phông trắng rộng thùng thình và quần dài, trông có vẻ hơi gầy, cho rằng vị bác sĩ chuyên làm nghiên cứu này chắc chắn sẽ không vận động nhiều.
Lúc này dường như đã thấy được đồng loại.
Không thể mất mặt một mình trong lần ghi hình này được!
Sao Thương Dư Mặc lại không đoán được ý nghĩ của anh ta chứ, môi mỏng hé mở, ậm ừ như không có chuyện gì.
Lúc này, nhân viên công tác và khách mời khác cùng nhau đi đến nơi này.
Hầu hết đều là những người mà Thương Dư Mặc đã gặp trong Bạch Hội Quán lần trước. Có 5 người của 5 ngành nghề khác nhau: luật sư nổi tiếng trong giới luật Cố Uyên An, nhà công nghệ mới nổi trong giới kinh doanh Sở Phong Niên, giáo sư trẻ tuổi nhất trong ngành giáo dục Chu Lộ Ngạn, cộng thêm nghệ thuật gia Tùng Diên và Thương Dư Mặc của giới y học.
Giang Vân Sầu đập clapper board cho có cảm giác nghi thức: "Khởi động máy!"
"Lời đầu tiên, hoan nghênh các vị khách quý."
Bốp bốp bốp.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt của các nhân viên vang lên.
Nhưng phần lớn đều hướng về Thương Dư Mặc.
Nhất là những nhân viên nữ, nếu như không phải còn đạo đức nghề nghiệp, các cô đã vọt tới hàng đầu tiên để xem rồi.
Đây chính là tiên giáng trần cứu vớt chúng sinh trong truyền thuyết đó!
Nhất là đôi bàn tay thần tiên kia kìa, ai cũng muốn nắm lấy để dính chút tiên khí hết á.
Nhưng mà, có người vô tình liếc thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái của anh.
Các nhân viên làm việc xì xào bàn tán: "Tay thần đang đeo nhẫn cưới ư?"
"Chắc không phải đâu, có lẽ chỉ đeo cho đẹp thôi."
"Đúng rồi đấy, nhân vật thần tiên cỡ này cô gái nào xứng được chứ."
"..."
Mà họ lại không dám tưởng tượng, người đàn ông cho người ta cảm giác lạnh lùng như tiên khi vừa đối mặt giống như Thương Dư Mặc, lại là kiểu nhân vật đeo nhẫn cưới vào ngón áp út để thể hiện tình cảm của mình.
Ngay lúc này.
Đạo diễn công bố chủ đề ngày hôm nay: Thử thách lướt sóng.
Khách mời lướt trên biển bằng ván lướt sóng, nhặt những hạt màu sắc rơi xuống từ máy bay không người lái bằng tay không, ai thu thập đủ 7 màu trước thì sẽ hoàn thành thử thách.
Nhóm khách mời nhìn nước biển dữ dội, cuối cùng cũng hiểu vì sao phải chọn nơi này.
Lúc này, các nhân viên ôm một đống vát lướt sóng đi đến.
Đạo diễn Giang cực kỳ hào phóng: "Có thể chọn tùy thích!"
Nhóm khách mời nhìn nhau: "..."
Trò chơi như lướt sóng, bọn họ đều là dân nghiệp dư, đừng nói đến chuyện nhặt hạt ngọc nhỏ, họ có thể đứng được trên tấm ván là may lắm rồi.
Đạo diễn Giang cười cười, không biết làm thế nào cho phải.
Ông ta nghĩ ngợi rất lâu mới nghĩ ra môn thể thao không được ưa chuộng trong nước này.
Đạo diễn Giang an ủi: "Không làm được cũng không sao, chúng ta có huấn luyện viên chuyên nghiệp lẫn nhân viên cứu hộ mà, yên tâm đi."
Lúc này...
Thương Dư Mặc thản nhiên đi về phía ván lướt sóng, chọn ngẫu nhiên một cái.
Nhân viên công tác nhỏ giọng nói: "Thương Thần, cái này khó lắm, không phù hợp với người mới đâu."
Thương Dư Mặc rất bình tĩnh, chống tấm ván trên bờ cát, lười biếng rũ mắt: "Dùng cái này đi."
Phải hoàn thành thử thách thật nhanh, anh buồn ngủ.
Xương ngón tay trắng lạnh của người đàn ông nắm lấy mép của ván lướt sóng, chiếc nhẫn tỏa sáng dưới ánh mặt trời đặc biệt bắt mắt.
Nhân viên công tác lại nhắc nhở: "Lúc lướt sóng tốt nhất là nên tháo trang sức xuống, để không vô tình làm bản thân bị thương. Dù sao cũng phải vận động với cường độ cao, rất dễ bị thương, lo trước thì khỏi họa."
Sau khi các vị khách mời khác nghe nói vậy thì không do dự mà tháo trang sức xuống.
Chỉ có mỗi Thương Dư Mặc là nhìn món trang sức duy nhất ở ngón vô danh của mình, không nhúc nhích như đang suy nghĩ gì đó.
Trong lúc bọn họ không biết gì. Chương trình đã được phát sóng trực tiếp.
Đúng vậy, đạo diễn Giang tạo ra cách mới cho chương trình giải trí, phát trực tiếp không định giờ trước.
Nhóm khách mời không biết, người xem càng không biết.
Một giây trước khi phát sóng trực tiếp, mới được đăng đồng bộ trên blog chính thức.
Lúc này.
Tùng Diên gỡ ba chiếc nhẫn, hai chiếc vòng tay, dây chuyền rất có phong cách nghệ thuật xuống cho nhân viên công tác bảo quản giúp.
Anh ta nghiêng đầu nhìn Thương Dư Mặc: "Sao anh không tháo?"
Thương Dư Mặc trầm ngâm vài giây, ngón tay thon dài lướt trên chiếc nhẫn ở ngón áp út, vẻ mặt trầm lặng, con ngươi màu nhạt khiến người ta không nhìn ra cảm xúc gì.
Trên mặt