Thương Dư Mặc trả lời cuộc gọi từ bệnh viện rồi lên tầng thay quần áo và ra ngoài.
Anh không đề cập đến vấn đề mình tặng những tác phẩm điêu khắc từ ngọc bích này.
Lúc này, Ninh Già Dạng đang dựa mình vào ghế sô pha lớn, thoải mái bên cạnh cửa sổ lớn, lông mi hơi cụp xuống, đang mân mê những khối ngọc bích được chạm khắc tinh xảo, từng cái chạm tay đều nhẹ nhàng nâng niu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếc áo ngủ lụa trắng tuột ra, lộ ra chiếc váy dài hai dây cùng màu ở trong, trải xuống như dòng nước, chiếc váy dài qua mắt cá chân trắng nõn và tinh xảo của người đẹp.
Cô không hề nhận ra điều đó mà chìm đắm trong cảm giác ấm áp lại mát mẻ từ những bức chạm khắc ngọc bích.
Đặc biệt là những món đồ làm theo cung hoàng đạo ở trong tay cô, khiến cô không thể đặt nó xuống.
Không biết qua bao lâu.
Lỗ tai Ninh Già Dạng đột nhiên nghe thấy tiếng động.
Ngay sau đó, là tiếng một người đàn ông từ trên tầng đi xuống.
Đôi mi khẽ cong lên như không có chuyện gì xảy ra, khóe mắt liếc nhìn bóng dáng cao gầy đang dần biến mất ở cửa nhà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vài giây im lặng thì mới phát ra một tiếng hừ.
Tên khốn kiếp.
Đừng tưởng rằng chỉ "ân huệ nhỏ nhoi" này mà có thể mua được lòng tiên nữ đây.
Vài phút sau, cánh cửa vốn yên tĩnh bỗng phát ra tiếng động.
Ninh Già Dạng tưởng là Thương Dư Mặc, trong vô thức cô nhìn lên phía đó: "Đi ra đi vào, rốt cuộc là có đi hay không..." Phiền chết đi được.
Một đôi mắt đào hoa mang theo sóng nước lóng lánh bay tứ tung, nếu không biết là cô đang mất hứng thì còn nghĩ cô đang khó chịu.
Khi lời nói kết thúc, cô thấy đó là Ngôn Thư quay lại.
Ninh Già Dạng không biết là thất vọng hay gì, lông mi lại cụp xuống, tùy tiện dùng tay chơi đùa với bạch ngọc hổ.
Sờ sờ khuyên tai hình thỏ ngọc.
Có lẽ là Ngôn Thư chạy nhanh nên giờ đang thở gấp, lúc sau vất vả lắm mới nói được một câu: "Chị định xếp cho em một chương trình trực tiếp, để người hâm mộ có thể thấy được cuộc sống thường ngày của mình."
Ninh Già Dạng từ từ đặt tác phẩm xuống, tự mình rót cho chị ấy một tách trà hoa quả, dùng đầu ngón tay tinh xảo đẩy nó đến trước mặt chị ấy, sau đó nhàn nhạt nói: "Ngày thường của em chả có gì thú vị cả."
"Không nổi bật mà chả có gì thú vị, nhàm chán, nếu em mất đi người hâm mộ thì sao?"
"Không có gì nổi bật?"
Ngôn Thư mới uống nửa tách trà trái cây, suýt chút nữa phun hết ra, "Lại còn nhàm chán?"
Phản ứng đầu tiên của Ninh Già Dạng là dùng tay che chắn cho bức chạm khắc ngọc bích ở gần Ngôn Thư nhất, khẽ cau mày "Cẩn thận đấy."
"Đây là khối ngọc bích xanh lục chất lượng hàng đầu. Bậc thầy điêu khắc Vũ Chu An mất 9 năm để tạo ra bức tượng Bồ Tát này. Giá đấu giá của ba năm trước đã cao tới 680 triệu."
"..."
Ngôn Thư nhìn chằm chằm bức tượng Bồ Tát, rồi lại nhìn các tác phẩm khác.
Chị ấy còn chưa thấy được đơn vị giá 100 triệu nữa.
Khi vào đến miệng Ninh Già Dạng thì nó chỉ như có vài đô la.
Chắc đây là thói quen bình thường hàng ngày của một cô vợ giàu có "bình thường và nhàm chán".
Thưởng thức và đánh giá mấy tác phẩm chạm khắc bằng ngọc bích đáng giá tiền tỷ.
Ngôn Thư tự rót thêm cho mình ba tách trà trái cây, uống tổng cộng là bốn tách, sau đấy chị ấy mới hoàn hồn, thở dài một hơi, mặt không chút thay đổi: "Thành thật mà nói thì người hâm mộ rất thích xem cuộc sống hàng ngày đơn giản, không có gì nổi bật và nhàm chán của em."
"Nếu em không có ý kiến gì thì chị sẽ liên hệ với ban tổ chức chương trình luôn."
Ninh Già Dạng từ chối cho ý kiến: "Em có ý kiến, em có thể từ chối không?"
Đương nhiên là không.
Đây là phương án PR tốt nhất, nghĩ sao vậy.
Ngôn Thư giả vờ như không nghe thấy, trong khi chị ấy đang tất bật gửi nhắn tin WeChat với mấy chương trình thực tế gần đây đang cần khách mời, chị ấy liếc nhìn bức tượng Bồ Tát, nói: "Tiểu Lộc nói đúng."
Ninh Già Dạng hơi nâng cằm lên, nhìn chị ấy: "Cái gì?"
Giọng điệu kéo dài như kẹo mạch nha, quấn vào lòng người, lan ra rồi quấn lấy nhau.
"Bác sĩ nhà em là một nam Bồ tát, em có được những gì mà mình mong muốn."
Ngôn Thư nói đùa: "Nhìn xem, trước mặt thì nói đây là những cục cưng mà em thích, nam Bồ Tát theo sau sẽ đưa chúng đến trước mặt em."
Ninh Già Dạng lấy tay sờ nhẹ lên mấy con thú nhỏ, cuối cùng mới dừng trên con hổ nhỏ.
Thương Dư Mặc cầm tinh con hổ.
Vài giây sau, đôi môi đỏ mọng của cô chậm rãi nói ra hai chữ: "Cho nên?"
Ngôn Thư sốt sắng nói: "Cho nên, một người đàn ông sẵn sàng tiêu tiền cho em, ngoài thích em ra thì còn nguyên nhân nào khác sao?”
"Tương lai về sau hãy sống thật tốt với bác sĩ Thương..."
Ngôn Thư như một người từng trải, truyền đạt lại cho cô những đạo lý tình nghĩa vợ chồng, sau đấy chị ấy lại rời Thanh Hạc Loan để đi nói chuyện về buổi biểu diễn mới.
Ninh Già Dạng chưa bao giờ tham gia một chương trình truyền hình thực tế.
Chẳng thế mà vừa có tiếng gió phát ra đã có rất nhiều tổ chương trình đã gửi lời mời.
Chị ấy đành phải tự mình đi kiểm nghiệm một phen.
Ninh Già Dạng không nhúc nhích, lòng bàn tay mềm mại tinh xảo đặt trên má, đôi mắt hoa anh đào trầm xuống, nhìn chú hổ trắng được chạm khắc tinh xảo đặt trên bàn không chớp mắt.
Một lát sau.
Đột nhiên cô duỗi ngón trỏ thon dài trắng nõn xinh đẹp chạm lên trán hổ nhỏ, dùng chút sức ấn xuống.
Đôi môi đỏ mọng của Ninh Già Dạng cong lên thành một hình vòng cung vui vẻ, cô lười biếng đứng dậy, đi ngang qua quản gia nói: "Tìm người massage cho tôi."
Quản gia: "Vâng."
...
Gần đây do duyên cớ quay chương trình nên trong bệnh viện và viện khoa học lan truyền không ít chuyện tình.
Sau khi ra khỏi cửa từ hồi sớm, tới gần 0 giờ đêm mới về.
Khi người đàn ông đi lên tầng, ngón tay thon dài cởi hai nút áo sơ mi, dưới ánh đèn xương quai xanh tinh xảo, thanh tao đặc biệt quyến rũ.
Anh thuận miệng hỏi: "Vợ tôi ngủ chưa?"
Quản gia lập tức đưa một cốc nước ấm có nhiệt độ phù hợp ở lối đi thường ngày của Thương Dư Mặc.
Một bên đáp: "Rồi ạ, đi ngủ vào khoảng 9 giờ."
Còn báo cáo những việc làm trong ngày của cô với Thương Dư Mặc "Hôm nay bà chủ ngắm nghía một hồi những tác phẩm mà cậu tặng rồi mời nhân viên massage tới, cùng một đội đến chăm sóc sắc đẹp và làm móng..."
Thương Dư Mặc cầm chiếc ly thủy tinh trong suốt, môi mỏng hơi mím lại thành đường vòng cung nhàn nhạt, giọng điệu thoải mái: "Cô ấy rất thích nó."
Mãi cho đến khi mở cửa phòng ngủ thì Thương Dư Mặc mới biết vợ của mình hưởng thụ cỡ nào.
Trong căn phòng lớn, ánh sáng không đủ, vô cùng tối, tối đen như mực, ngay cả rèm cửa cũng đóng kín không chừa lại một chút ánh sáng nào.
Có thể thấy bà Thương hiền lương thục đức không chừa cho chồng mình chút ánh sáng để nhìn.
Đôi con ngươi màu nâu nhạt của Thương Dư Mặc càng thêm vẻ trầm mặc bí ẩn trong đêm đen, anh đứng ở cửa, sau khi mắt đã quen với bóng tối, anh bước lên thảm đi đến bên cạnh giường.
Anh vừa tắm ở trong phòng dành cho khách, thay một bộ đồ ngủ lụa màu xanh lam, màu sắc như hòa tan cùng với bóng đêm.
Lọt vào trong tầm mắt là một người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say trên giường, chắc hôm nay được massage thoải mái nên Ninh Già Dạng ngủ rất say, không nghe thấy động tĩnh gì.
Bên ngoài cũng đắp chăn bông mỏng ngay ngắn.
Khi Thương Dư Mặc khẽ vén chăn bông chuẩn bị đi ngủ, vẻ mặt bình tĩnh của anh đột nhiên ngừng lại.
Nhìn vào nơi vốn dĩ thuộc về anh giờ đã tràn ngập những bức chạm khắc bằng ngọc mà hôm nay mới chuyển đến.
Nó lấp đầy nửa chiếc giường cỡ lớn.
Hoàn toàn không còn chỗ để anh nằm ngủ.
Sau vài giây im lặng, đôi môi mỏng của Thương Dư Mặc khẽ hé, tiếng cười nhẹ và từ tính càng rõ hơn trong phòng tối.
Bà Thương, được lắm.
Có lẽ là Ninh Già Dạng nghe thấy được tiếng động ở bên giường, đôi lông mày xinh đẹp vô thức nhíu lại trong khi ngủ, cố gắng mở mắt ra.
Một mùi hương thoang thoảng và dễ chịu phảng phất trong không khí, mùi hương không thuộc về cô nhưng cô rất quen thuộc với nó.
Đôi mi như cánh bướm của Ninh Già Dạng khẽ rung, đôi môi đỏ mọng hé mở, bất giác thốt ra một âm thanh nhỏ.
Như tiếng thì thào trong giấc ngủ.
Giây tiếp theo chợt thấy một làn môi ấm áp chạm lên môi mình, đó là đôi môi mát lạnh của một người đàn ông, anh đang trêu chọc cô mà không hôn sâu.
Ninh Già Dạng mất một lúc mới phản ứng, chậm rãi mở đôi mắt mờ sương.
Trong bóng tối, gương mặt của người đàn ông đẹp