Em Không Ngoan

Chương 37:


trước sau

Trong căn phòng riêng, giá cắm nến thơm bằng sứ trắng, đang đốt những cây nến mang mùi hương của cây thông, vương vấn trong từng hơi thở, làm bầu không khí tăng thêm vài phần đau thương.
 
Mà người con gái có nhan sắc xinh đẹp nhưng có phần mệt mỏi kia, ngồi trên ghế sô pha đưa tay về phía một chàng trai trẻ tuổi, đôi tay còn mịn màng hơn sứ trắng, từng đầu ngón tay mảnh khảnh đều tinh xảo đẹp đẽ.
 
Bất kể người đàn ông nào cũng không thể từ chối được lời mời gọi này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cho dù là người đã gặp qua không ít mỹ nữ trong giới giải trí như Trần Trạch Án, cũng không ngoại lệ.
 
Từng bước từng bước đi tới trước mặt cô.
 
Ninh Già Dạng không quan tâm anh ta nghĩ gì, đôi môi đỏ khẽ mở, như đang ra lệnh: "Ngồi xổm xuống.”
 
Ngôn Thư ở bên cạnh: "???”
 
Huấn luyện chó hả?
 
Khó tránh khỏi lại mạo phạm người ta, vội vàng giải thích: "Thầy Trần à, xin lỗi, xin lỗi, em ấy uống say là lại như vậy, ai cũng không nhận ra.”
 
Người đẹp luôn khiến cho người ta có thêm vài phần nhẫn nại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Trạch Án cười mỉm: "Không sao.”
 
Mà sau đó còn thật sự nghe theo lời cô, hơi khuỵu xuống, tư thế giống như đang chụp tạp chí vậy, vô cùng quyến rũ, đôi mắt hẹp dài ngước lên nhìn cô: "Cô Ninh, như thế này có được không?”
 
Ninh Già Dạng không trả lời.
 
Đầu ngón tay trắng mịn mảnh khảnh chống dưới cằm, lười biếng tựa vào ghế sô pha.
 
Đôi mắt long lanh như đang gợn từng con sóng nhỏ, tỉ mỉ nhìn thấu khắp người anh ta.
 
Cuối cùng dừng lại trên mái tóc ngắn màu vải đanh đó, đôi môi đỏ không vừa lòng nhếch lên.
 
“Tại sao không phải là tóc xoăn, thật khó coi…”
 
Giây tiếp theo.
 
Miệng cô lẩm bẩm nói ra hai chữ, ngón tay láng mịn đưa ra muốn chạm vào phần tóc trước trán của anh ta.
 
Đột nhiên.
 
Một cánh tay to lớn thon dài như ngọc từ bên cạnh chen ngang vào.
 
Bất thình lình nắm chặt lấy đôi móng vuốt đang chuẩn bị vuốt ve đàn ông bằng một cách không mấy nghiêm chỉnh của Ninh Già Dạng.
 
Ninh Già Dạng đờ đẫn chớp mắt, chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên theo ngón tay mảnh khảnh của mình, sau khi đôi mắt hoa đào sáng lên nhìn quanh rồi nhìn thấy mái tóc xoăn đen nhánh quen thuộc ấy, ngay lập tức vui mừng mở to mắt.
 
Đây mới là tóc xoăn của cô!
 
Vừa đưa tay ra muốn chạm vào mái tóc xoăn của anh.
 
Cả người lẫn tay đều bị ôm thẳng vào lòng.
 
Ninh Già Dạng nhõng nhẽo kéo dài giọng điệu, dùng giọng nói vừa ngọt ngào vừa yếu mềm oán trách: “Cổ tay đau.”
 
Thân hình người đàn ông mảnh khảnh như ngọc, một tay nhẹ nhàng khống chế được tiểu hồ ly đang say rượu, không nhanh không chậm nhẹ nhàng xoa lấy cổ tay thanh mảnh mà đẹp đẽ kia.
 
Động tác thuần thục, giống như đã tự mình làm rất nhiều lần.
 
Cứ thanh thản nhẹ nhàng như vậy xuất hiện trong căn phòng riêng, nhưng lại gây sức ép cực kì mãnh liệt cho người khác.
 
Trần Trạch Án đứng dậy, nhìn người đàn ông anh ta thường hay lướt thấy trên Weibo gần đây, trong mắt lộ ra vài tia kinh ngạc.
 
Anh ta không phải là kẻ ngốc, nhất là còn ở trong giới giải trí nhiều năm liền, năng lực quan sát cũng tự khắc mạnh lên.
 
Nhìn thấy dáng vẻ thân mật của Ninh Già Dạng với anh, ngay tức thì có một suy đoán táo bạo: “Cô Ninh là người của anh?”
 
Thương Dư Mặc không thèm đếm xỉa đến anh ta, ngón tay thon dài vẫn vuốt ve chiếc gáy nhỏ bé và yếu ớt của Ninh Già Dạng, giống như đang chải tóc cho cô.
 
Nghe thấy câu hỏi của Trần Trạch Án, hạ giọng chầm chậm trả lời: “Là vợ của tôi.”
 
Trần Trạch Án bất ngờ trong giây lát.
 
Chẳng trách người theo chủ nghĩa hoàn hảo cực kỳ tinh xảo nổi tiếng trong giới Ninh Già Dạng, lại lựa chọn một vị bác sĩ.
 
Thì ra đối phương là người đàn ông được mệnh danh là nhà vua trong giới y học, chứ không phải là vị bác sĩ vô danh được lan truyền trên mạng.
 
Không đúng!
 
Anh nói là vợ mình?
 
Ninh Già Dạng lại kết hôn sớm như vậy sao!

 
Cô mới 22 tuổi thôi đó.
 
Trong giới giải trí, quả thật là kết hôn quá sớm rồi.
 
Trần Trạch Án lùi về phía sau, nhường đường cho họ, đồng thời ánh mắt vô thức rơi trên khuôn mặt xinh đẹp không tài nào che giấu nổi của Ninh Già Dạng.
 
Cho đến khi những ngón tay dài toát lên vẻ kiêu ngạo từ xương cổ tay tới đốt ngón tay che đi khuôn mặt của người phụ nữ.
 
Trần Trạch Án không kịp trở tay chạm mắt với đôi mắt màu nâu nhạt ấy, thờ ơ độc ác, dường như có thể hút mất linh hồn của người khác.
 
Trong giây lát cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân.
 
Không dám nảy sinh ra một chút suy nghĩ mơ mộng hão huyền nào với Ninh Già Dạng nữa.
 
Người đàn ông này quá đáng sợ.
 
Hoàn toàn không giống với vị thần tiên cứu nguy bá tánh khỏi trộm cướp được đồn đại trên mạng, ngược lại lạnh lẽo vô tình, giống như một pho tượng thần không màng đến thất tình lục dục, cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn xuống trần gian.
 
Chỉ có một mình Ngôn Thư là có tâm trạng phức tạp, đứng nhìn vị tiên nữ không những không làm loạn, mà trái lại còn cuộn tròn người muốn được Thương Dư Mặc quan tâm chăm sóc.
 
Xin hỏi vị tiên nữ băng thanh ngọc khiết này, tại sao bây giờ lại không hét lên rằng bản thân mình bị làm nhục nữa vậy?
 
Thì ra là như thế, cả thiên hạ này chỉ có mình phu quân của người là sạch sẽ nhất đúng không.
 
Sau đó nhận lệnh ở lại giải quyết hậu quả.
 
“Thầy Trần, hy vọng anh có thể giữ bí mật…”
 
Ngôn Thư: Phải, lần này phải khô máu mới có thể bịt miệng được vị đỉnh lưu này rồi.
 

 
Bên cạnh chiếc xe đua màu xanh bạc.
 
Mục Minh Triệt giương mắt nhìn Thương Dư Mặc ngồi ở vị trí lái xe, đang thắt dây an toàn cho Ninh Già Dạng ở ghế phụ.
 
Anh ấy đẩy đẩy cửa xe: “Thương lười nhác, còn tôi thì sao?”
 
Hôm nay anh ấy mới khoe khoang với Thương Dư Mặc chiếc xe này mà!
 
Tại sao lại thành ra Thương lười nhác dỗ vợ rồi chứ!
 
Thân xe của xe đua mang đường nét mượt mà, cảm giác công nghệ vô cùng mạnh mẽ, khi chạy trên đường chắc chắn sẽ mang lại cảm giác rất ngầu.
 
Nhưng chỉ có hai chỗ ngồi.
 
Ngón tay thon dài của Thương Dư Mặc hành động rất thành thục, kéo kính xe lên: “Cậu bắt xe về đi.”
 
Mục Minh Triệt: "???"
 
Nếu như không phải ông đây có thị lực tốt, thì chỗ cậu nên đến bây giờ chính là tiệm làm tóc, nhuộm lấy một mái tóc xanh lá cây đấy!
 
Còn dám qua cầu rút ván với anh ấy!
 
Sau đó.
 
Anh ấy chỉ còn được nhìn thấy cái đuôi xe.
 
Mục Minh Triệt chụp ảnh cái đuôi xe, gửi vào trong nhóm, tố cáo hành vi độc ác của Thương lười nhác!
 
Mấy người họ cùng nhau lớn lên và có một nhóm chat.
 
Tên nhóm là do Phó Bảo Bối và Mục Minh Triệt cùng chọn.
 
[Nhóm chat của gái giàu và trai mạnh mẽ]
 
Trước tiên Mục Minh Triệt làm một bài văn tố cáo tất cả các hành động hôm nay của tên họ Thương nào đó.
 
Cuối cùng đưa ra kết luận.
 
Vân Đóa Nhi là chàng trai mạnh mẽ: [ Thương lười nhác thật là quá đáng, vậy mà lại bỏ một mình tôi lại ở cửa hội quán! ]
 
Phó Bảo Bối là phú bà: [ Nhịn một chút đi nào. ]
 
Vân Đóa Nhi là chàng trai mạnh mẽ: [ Dựa vào đâu chứ! ]
 
Chi Chi không phải Chít Chít: [Dựa vào việc cậu là vịt độc thân đó.]
 
Phó Bảo Bối là phú bà: [ Người ta còn bận về nhà dỗ dành vợ, cậu lại không có vợ, chịu khó đi bộ một chút đi, có khi lại cảm thấy lãng mạn đó. ]
 
Chi Chi không phải Chít Chít: [ Đồng ý hai tay hai chân. ]

 
Vốn dĩ mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ.
 
Cho đến khi, Mục Tinh Lan bỗng nhiên trả lời vợ mình: [@Chi Chi không phải Chít Chít, bây giờ người trẻ các em không gọi là cẩu độc thân mà đổi thành vịt độc thân rồi à?]
 
Chi Chi không phải Chít Chít: [...]
 
Vân Đóa Nhi là chàng trai mạnh mẽ: [...]
 
Phó Bảo Bối: [...]
 
Mục Tinh Lan dựa vào sức của chính mình, làm cho nhóm này câm nín luôn rồi.
 
Lúc sau, Thương Tòng Chi thương hại an ủi chồng mình: “Không có gì, suy cho cùng thì anh với bọn em cũng có khoảng cách thế hệ mà.”
 
Mục Tinh Lan: “Đừng nhắm vào tuổi tác của anh, chắc chắn Thương lười nhác cũng không biết ý nghĩa của từ này.”
 
Thương Tòng Chi đứng trước mặt Mục Tinh Lan, gửi tin nhắn cho người anh trai sinh đôi của mình, giúp chồng lấy lại tự tin.
 
Chi Chi không phải Chít Chít: [ Thương lười nhác, anh có biết vịt độc thân nghĩa là gì không? ]
 
Tại biệt thự Thanh Hạc Loan, đèn chiếu sáng rực rỡ.
 
Lúc Thương Dư Mặc ôm Ninh Già Dạng bước vào cửa, đôi chân dài của cô nhẹ nhàng vòng qua chiếc eo thon, đôi tay nhỏ còn rục rịch muốn với lấy những lọn tóc trước trán người đàn ông ấy.
 
Thời gian gần đây anh quá bận rộn, không có thời gian đi cắt tóc.
 
Chớp mắt một cái, mấy sợi tóc dường như đã dài ra rồi chạm đến lông mi.
 
Phía dưới làn da nhợt nhạt gần như trở nên trắng bệch, có thêm vài phần mệt mỏi kì lạ.
 
Đôi môi mỏng màu đỏ nhạt nói ra hai chữ: "Đừng nghịch.”
 
Ninh Già Dạng hoàn toàn không sợ anh.
 
Khư khư chớp chớp mắt. sau đó đôi mắt rơm rớm nước mắt trong vắt như những giọt sương làm rõ trắng đen: “Anh mắng em.”
 
Không đợi Thương Dư Mặc mở lời.
 
Vị quản gia từ xưa đến nay luôn điềm tĩnh bưng trà giải rượu đi tới, cung kính nhưng cũng có vài phần không tán thành: “Ông chủ, bà chủ uống say rồi, ông chủ nhẫn nại một chút.”
 
Thương Dư Mặc đỡ sau lưng cô, thuận tiện nắm lấy móng vuốt nhỏ vẫn chưa chịu bỏ cuộc của cô.
 
Sự nhẫn nại cả đời của anh, đều dùng hết cho hôm nay rồi.
 
Thấy anh tránh né mình.
 
Ninh Già Dạng lại bắt đầu rơm rớm nước mắt.
 
Khi một đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhìn vào người khác, tưởng chừng như là có thể khiến người khác moi hết tâm can ra đưa cho cô.
 
Ví dụ như là nữ quản gia.
 
Quản gia ho nhẹ: "Bà chủ uống say rồi, hay là ông chủ chịu oan ức một chút đi?”
 
“Dỗ bà chủ uống trà giải rượu rồi tính tiếp nhé?”
 
Thương Dư Mặc nghĩ lại tình cảnh trong căn phòng riêng lúc ấy, đôi môi mỏng lạnh lẽo nhếch thành hình vòng cung.
 
Tiểu hồ ly này ranh mãnh như vậy không phải muốn lên trời à?
 
Một tay giữ chặt lấy eo cô, tay còn lại bưng chén trà giải rượu, giọng điệu chứa đầy sự lạnh lùng: “Mọi người về phòng hết đi, để đèn phòng khách là được rồi.”
 
Nữ quản gia lo lắng

nhìn bà chủ nhà mình.
 
Cho đến khi thoáng nhìn thấy ông chủ tự mình uống một ngụm trà giải rượu trước, bỗng hiểu ra rồi.
 
Nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, sau đó dẫn tất cả mọi người lui xuống như được sắp xếp trước vậy.
 
Chưa đến một phút.
 
Cả căn phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người.
 
Chiếc đèn đặt dưới đất cạnh ghế sô pha phát ra ánh sáng dịu nhẹ mờ ảo, Thương Dư Mặc uống một ngụm, tiện tay đặt chén trà xuống, những ngón tay thon dài đặt ở vị trí dưới cổ họng cô, động tác cực kì chậm rãi, ép cô mở miệng.
 
Ninh Già Dạng bị bắt ép mở miệng, mà hậu vị đắng ngắt của trà giải rượu cũng thuận theo miệng cô mà trôi xuống.
 
“Đắng quá…”

 
Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Ninh Già Dạng lập tức nhăn lại.
 
Vô thức muốn nhổ ra.
 
Nhưng lại bị người đàn ông nhanh chóng cầm lấy chiếc bát nhỏ bằng sứ trắng, thuận theo đôi môi mềm mại của cô mà đổ xuống.
 
Lần này Ninh Già Dạng thật sự khóc rồi.
 
Không phải giả vờ khóc lóc như lần trước nữa.
 
Là thật sự đắng đến mức phát khóc.
 
Theo phản xạ có điều kiện thông thường, cô nắm chặt lấy cổ áo anh, kiễng chân lên hôn lấy môi người đàn ông kia.
 
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Muốn đắng thì đắng cùng nhau!
 
Thương Dư Mặc vì hành động lỗ mãng của cô mà hai người cùng nhau ngã lên chiếc sô pha.
 
Sau đó không biết đã qua bao lâu.
 
Thương Dư Mặc nằm ngửa trên ghế sô pha, đôi mắt sâu thăm thẳm, nhéo lấy gáy của tiểu hổ ly đang nằm bò trong lòng mình cắn loạn xạ.
 
Vài phút sau, đặt cô vào trong bồn tắm.
 
Giọng nói lành lạnh có hơi khàn của người đàn ông: “Rửa sạch mùi của tên đàn ông ất ơ đã gần gũi em đi, nhé?”
 
Lại là tên đàn ông ất ơ.
 
Lần trước ở căn biệt thự nghỉ dưỡng cứ luôn nói mùi đàn ông ất ơ gì đó, tại sao cô không ngửi thấy trên người mình có mùi đàn ông ất ơ gì đó chứ.
 
Ngược lại là anh.
 
Ngày ngày hái hoa bắt bướm còn không về nhà.
 
Ninh Già Dạng uống trà giải rượu xong, lại vừa mới đi tắm, ban đầu sau khi uống rượu vẫn còn mơ mơ hồ hồ, đến bây giờ đã biến thành nửa tỉnh nửa mê, đôi tay nhỏ trắng mịn đập vào làn nước trong vắt trong bồn tắm, cây ngay không sợ chết đứng sai bảo: "Em muốn tinh dầu hoa hồng, không, muốn mùi của sóng biển cơ!”
 
Nước bắn tung tóe.
 
Làm cho Thương Dư Mặc ở bên cạnh, ướt hết nửa người.
 
Anh nhìn con yêu quái lưu manh nhỏ trong bồn tắm.
 
Nước lại lần nữa văng ra khắp nơi.
 
Thương Dư Mặc mặt không cảm xúc cởi bỏ quần áo đã bị ướt sạch trên người xuống.
 
Cánh tay mảnh khảnh tinh xảo của Ninh Già Dạng chống vào hai bên thành bồn tắm, vô cùng hào hứng: "Tiếp tục đi.”
 
Người đàn ông quay người lấy điện thoại từ trong chiếc quần tây ra, mở ứng dụng ghi âm.
 
Rất nhanh trong căn phòng truyền đến thanh âm mềm mại dễ nghe của người phụ nữ:
 
“Tại sao không cởi nữa?”
 
“Có gì mà bổn tiên nữ không thể nhìn thấy sao?”
 
“Trên người anh từ đầu đến cuối có chỗ nào không phải là của em chứ?”
 
“Đường nhân ngư, cơ bụng, cơ ngực, ồ!”
 
“Tóc xoăn, lại đây, để cho cô vợ tiên nữ xinh đẹp đáng yêu của anh sờ một chút, chỉ một chút thôi mà ~ ~”
 
Vì đang ở trong phòng tắm, nên chỉ nghe thấy những âm thanh mờ ảo vang vọng lại.
 
Ngày hôm sau.
 
Ninh Già Dạng tỉnh lại trong âm thanh quỷ quái kia.
 
Cô mơ mơ hồ hồ chớp chớp mắt.
 
“Tóc xoăn, lại đây, để cho cô vợ tiên nữ xinh đẹp đáng yêu của anh…”
 
Vừa mới tỉnh lại, nghe thấy giọng nói của mình truyền đến.
 
Ngón tay day day hai bên thái dương phình to ra vì say rượu: “Đây là cái gì?”
 
Càng nghe càng cảm thấy không đúng.
 
Ngón tay đang dính chặt ở hai bên thái dương đột nhiên dừng lại.
 
Những kí ức trong phòng tắm ùa về.
 
Biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Già Dạng bất động.
 
Vài giây sau, phản ứng đầu tiên của cô chính là chui lại vào trong chăn.
 
Không muốn đối diện với sự thật.
 
Lúc này Thương Dư Mặc đang lười biếng dựa vào chiếc gối mềm ở đầu giường trả lời tin nhắn từ tối qua của em gái mình.
 
Thu hết một loạt những động tác tự lừa mình dối người này của Ninh Già Dạng vào trong mắt.
 
Thong thả ung dung trả lời lại mấy chữ.
 

Gõ: [ Là ý của Mục Tinh Lan. ]
 
Hỏi: Vịt độc thân nghĩa là gì?
 
Trả lời: Ý của Mục Tinh Lan chẳng có vấn đề gì cả.
 
Thế là, Thương Dư Mặc tự thấy câu trả lời của mình là đúng, tiện tay để điện thoại sang một bên, ngăn không cho chăn của vợ mình che kín đầu cô, gõ xuống: “Còn giả vờ ngủ, thì sẽ phát đi phát lại ở phòng khách đấy.”
 
Ninh Già Dạng: !!!
 
“Anh người đàn ông độc ác kia! Lại còn ghi âm lại nữa! Giữa người với người có còn chút tin tưởng nào không hả!”
 
Dứt khoát lật chăn ra, đánh đòn phủ đầu.
 
Thương Dư Mặc chịu thua nói: “Thật sự không có.”
 
Vừa nói, vừa khẽ cởi chiếc đai áo ngủ màu đen, trên cơ bắp vốn dĩ thanh mảnh mà tinh tế ấy, giờ đây rải đầy những vết tích, vết cấu, vết cắn, vết xước không thiếu một cái nào.
 
Làn da của người đàn ông trắng lạnh nên những vết tích này hiện lên cực kì rõ ràng.
 
Cổ họng Ninh Già Dạng giống như bị bóp chặt lại: “...”
 
Chột dạ quay đầu đi.
 
Mắt liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng của anh.
 
Lập tức lảng sang chuyện khác: “Ngay cả vịt độc thân nghĩa là gì anh cũng không biết?”
 
“Cũng không sợ bị em gái mình cười cho!”
 
Nói xong thì cầm lấy điện thoại của anh, thu hồi lại tin nhắn, trả lời lại: [ Vịt độc thân = Độc thân đó.]
 
Thể hiện rõ ràng bốn chữ “Lấy công chuộc tội”.
 
Đôi mắt lạnh lẽo như ánh trăng sáng của người đàn ông đó lẳng lặng nhìn cô, dường như đang nói: Chỉ có như vậy thôi sao?
 
Ninh Già Dạng càng chột dạ hơn.
 
Thân hình mảnh mai của cô nhanh nhẹn trèo xuống giường, đi dép vào, tỏ vẻ hiền lương: “Chồng à, để em đỡ anh.”
 
Sau đó không dám ngước mắt lên, rất không chú tâm kéo lấy cánh tay của anh.
 
“Đỡ đi đâu?”
 
Người đàn ông cười như không cười nói vọng lại.
 
Khiến cho đầu ngón tay của Ninh Già Dạng giật nảy ra.
 
Lập tức đỡ lấy cánh tay của anh, làm ra vẻ mặt vô tội: “Em nói không phải là cố tình, anh có tin không?”
 
Thương Dư Mặc mỉm cười: “Anh tin, tiểu lưu manh.”
 
Ninh Già Dạng: “...”
 
Cô thật sự không hề có ý muốn giở trò lưu manh.
 
Thôi bỏ đi.
 
Sáng sớm hôm nay cô rất quyết tâm muốn làm một người vợ hiền lương thục đức để bù đắp cho những lỗi lầm tối hôm qua.
 
Đến bữa sáng cũng phải tự mình đút cho anh ăn.
 
Dọa cho quản gia kinh hồn bạt vía.
 
Sợ rằng giây tiếp theo bà chủ sẽ đổ hết chỗ cháo nóng hổi kia vào miệng cậu chủ, gợi ra những tin tức xã hội mới.
 
Cả buổi sáng hôm nay, ngập tràn trong tiếng gọi chồng vừa ngọt ngào vừa mềm mỏng của Ninh Già Dạng.
 
Tất cả người hầu thở hắt không dám kêu một tiếng nào.
 
Hôm nay bà chủ lại…
 
Không bình thường!
 
Dỗ đàn ông, so với lên sân khấu biểu diễn còn mệt hơn!
 
Ninh Già Dạng uể oải nằm trườn ra trên ghế sô pha ở công ty, suy nghĩ xem có cần về nhà mẹ ở một thời gian không.
 
Ngôn Thư đưa kịch bản chương trình truyền hình thực tế cho cô.
 
“Trước khi đi quay, nhớ giấu chồng của em cho kĩ vào đấy.”
 
“Biết rồi mà.” Ninh Già Dạng cảm thấy việc này quá đơn giản rồi, gần đây Thương Dư Mặc rất bận rộn, sáng sớm đã đi rồi, nói buổi tối không về ăn cơm.
 
Hoàn toàn không trùng với thời gian ghi hình, thậm chí còn không cần anh phải chuyển ra ngoài.
 
Bàn xong việc chính, Ngôn Thư thích thú cười đùa: “Phỏng vấn nữ ngôi sao một chút, khi đó bị chồng bắt gian tại trận là trải nghiệm như thế nào?”
 
Ninh Già Dạng nhếch mí mắt lên: “Bắt cái gì?”
 
“Bắt gian tại trận đó.”
 
Lúc này, cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đẩy ra.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện