Ngày thử vai.
Ninh Già Dạng mặc một chiếc váy dài màu trắng, trang điểm không quá đậm, thậm chí đến cả màu môi đỏ thẫm cũng đặc biệt dùng phấn phủ lên để nhạt đi một chút, rất phù hợp với nhân vật người đẹp mắc bệnh trong kịch bản.
Theo từng bước đi của cô, chiếc váy nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân tinh xảo trắng ngần, che đi sự tùy ý vốn có của bản thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lớp trang điểm này chỉ để tranh vai diễn mà thôi, chứ không phải để kìm nén bản thân ở bên ngoài.
Ninh Già Dạng rất biết cách phân biệt rõ trong phim và ngoài đời, nhập vai nhanh, thoát vai cũng nhanh.
Ngôn Thư nhìn cô, trên môi lặng lẽ nở một nụ cười kiêu ngạo.
Diễn viên như Ninh Già Dạng, trời sinh đã được định là phải đứng trước màn ảnh, khiến khán giả chìm đắm vào màn biểu diễn của cô.
Mà Ninh Già Dạng, lại có thể tỉnh táo mà nhìn tất cả những người đang mê đắm.
Buổi thử vai Đại Ninh đã tập trung được không ít các diễn viên đến thử vai, trong đó còn có một vài nữ diễn viên tuyến 1.
Ngôn Thư hạ thấp giọng ở bên tai Ninh Già Dạng nói: “Chắc chắn là vì Cố Dục Khánh nên mới tới.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tin tức bọn họ có thể lấy được, những diễn viên tuyến 1 kia sao có thể không lấy được.
Việc Cố Dục Khánh rút khỏi giới giải trí, cứ ba năm cho ra một bộ phim, những thủ đoạn bịp bợm này, đủ để tranh nhau sứt đầu mẻ trán vai nữ chính.
Tưởng Phụng Trần thẳng thắn tuyên bố, bất kể là ở địa vị nào, muốn giành được vai nữ chính, đều phải đến thử vai.
Đừng nói là tuyến một, siêu tuyến một cũng phải ngoan ngoãn xếp hàng lấy số.
Ninh Già Dạng cầm lấy số thứ tự thử vai mà Tiểu Lộc nhận được, phía trên qua loa miễn cưỡng viết số 66.
Cô không nhịn được nhếch một bên miệng lên, đùa cợt nói: “Chị nói xem đây có giống như một biển số tình yêu không?”
Ngôn Thư không biết nói gì: “...”
“Nhiều người như này, đừng có nói linh tinh!”
Đến lúc đó bị người khác nghe thấy, không biết sẽ bị đồn thổi thành cái gì đây.
Ninh Già Dạng thản nhiên đưa qua đưa lại tấm biển số, kéo dài giọng nói: “Biết rồi mà.”
Làm một người hâm mộ nhỏ nhoi, đương nhiên là thần tượng càng tức giận, cô càng vui vẻ.
Bây giờ đã là ba năm Cố Dục Khánh không xuất hiện trước mặt công chúng, chỉ có điều vừa đưa ra một tin tức, đã thu hút được vô số nữ diễn viên bất chấp nguy hiểm bị những lời nói cay độc của đạo diễn Tưởng công kích mà đến thử vai, có thể thấy sức hấp dẫn không hề thua kém năm đó.
Ngược lại là Tiểu Lộc, thân làm fan cứng của “CP vợ chồng nuôi cá”.
Lặng lẽ lấy số thứ tự nhỏ.
Hôm nay đã ship tiên nữ N và bác sĩ S hay chưa?: [Ship rồi! Bác sĩ S chuẩn bị nghênh đón tình địch nguy hiểm nhất trong lịch sử…]
Còn chưa gõ xong, đã bị Ngôn Thư gọi rồi: “Lén lén lút lút làm cái gì đấy, đi mua hai cốc trà hoa quả về đây.”
Tiểu Lộc nhìn vào điện thoại, vẫn còn một nửa chưa có gõ xong mà.
Thế là một bên nghe lời chạy ra ngoài, một bên gõ nốt những dòng còn lại: [...bác sĩ S cố lên!]
Ở bên này, Hạ Thanh Nại trông thấy Ninh Già Dạng, cô vẫn mặc chiếc váy dài màu trắng yêu thích thường mặc, tuy ngũ quan tinh tế, nhưng lại không có biểu cảm gì, thoạt nhìn là vẻ đẹp yếu đuối trong trẻo có chút buồn tẻ.
Rất giống như một người đẹp đang bị bệnh.
Cô ấy mở miệng nói thẳng như mọi khi, trong số nhiều nữ diễn viên như vậy, trực tiếp nói với Ninh Già Dạng: “Chỉ có cô phù hợp với nữ chính trong sách của tôi mà thôi.”
Những nữ diễn viên khác trang điểm tinh tế khéo léo, hy vọng có thể gặp được Cố Dục Khánh, thể hiện ra mặt tốt nhất của mình.
Lúc này nghe thấy lời của Hà Thanh Nại, những nữ diễn viên tuyến một đang diễn vẻ kiềm chế kia đột nhiên chuyển tầm mắt sang Ninh Già Dạng - người mà bọn họ không hề để tâm.
Nếu như không phải hiểu rõ tính cách thẳng thắn dứt khoát của Hà Thanh Nại.
Có lẽ Ninh Già Dạng sẽ nghi ngờ rằng cô ấy đến kéo thêm kẻ thù cho mình nữa đấy.
Không nhịn được thấp giọng cười ra thành tiếng.
Giọng nói trong trẻo dễ nghe trong hội trường rộng lớn cực kì thánh thót.
Hà Thanh Nại nhíu nhíu lông mày, cô ấy cũng nhận ra được bầu không khí có phần không đúng, nhếch môi: “Có phải tôi gây thêm phiền phức cho cô rồi không?”
Ninh Già Dạng bất giác nhìn thấy sự khinh bỉ của mình trong đôi mắt trong vắt long lanh như thủy tinh của cô ấy.
Chủ động nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của cô ấy: “Không sao.”
“Ánh mắt của người khác, từ trước đến nay tôi không quan tâm.”
Sau đó liền đưa cốc trà hoa quả không nóng không lạnh mà Tiểu Lộc vừa mới mua về ra, cố ý đùa giỡn với cô ấy: “Hối lộ biên kịch nhiều một chút.”
Cuối cùng tâm trạng của Hà Thanh Nại cũng nhẹ nhõm hơn một chút, ngược lại lần này hạ thấp giọng xuống: “Phiếu của tôi không có tác dụng, bây giờ thầy Cố đã đồng ý diễn vai nam chính, vậy nên vai nữ chính do anh ấy chọn.”
Không hổ danh là một vị tướng nhỏ.
Ninh Già Dạng khẽ vuốt ve chiếc cằm tinh xảo, chuyên tâm xem kịch bản, định nước đến chân mới nhảy.
Thử vai kịch kì nhanh, có một vài diễn viên vừa vào được ba phút đã đi ra rồi.
Vậy nên vừa đến trưa, đã đến lượt Ninh Già Dạng.
Người số 67 xếp trước cô vừa đi ra lại chính là Lương Dư Quỳnh, mắt đỏ đỏ đi lướt qua cô.
Nhìn thấy Ninh Già Dạng, Lương Dư Quỳnh đột nhiên dừng lại, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói ra một câu: “Vai nữ chính đã được chọn sẵn rồi, là cô Chu Kỳ, người từng đạt được danh hiệu nữ diễn viên xuất sắc nhất.”
Ninh Già Dạng biết rõ có lẽ cô ta cố ý đến làm mình nhụt chí.
Trong lòng vẫn là không hề hỗn loạn, hàng lông mi theo đó cụp xuống, chế nhạo nói: “Giao cho cô Chu, tôi cũng tâm phục khẩu phục.”
Lương Dư Quỳnh thu hết mọi phản ứng của cô vào trong tầm mắt.
Cho rằng cô cứng miệng.
“Tôi…”
Lời còn chưa nói hết, Ninh Già Dạng đã lạnh lùng mở miệng: “Cô Lương.”
Bây giờ người trong lòng run rẩy đã đổi lại thành Lương Dư Quỳnh.
Mỗi lần Ninh Già Dạng gọi cô ta như vậy thì cũng không phải là chuyện tốt.
Đang định rời đi.
Một giây sau, giọng nói không trầm không bổng của Ninh Già Dạng vang lên: “Rất kiến nghị cô đi thử vai bà mợ hàng xóm .”
“Vai diễn này quả thật là đo ni đóng giày cho cô.”
Hì…
Không ít nữ diễn viên đọc qua kịch bản, nghe thấy câu này đều không nhịn được mà bật cười.
Bà mợ hàng xóm đó là một người phụ nữ trung niên độc ác, người thì xấu xí mà lòng dạ còn xấu xa, rất thích lăn lộn trên mặt đất rồi khóc lóc om sòm.
Đương nhiên chính vì như vậy, độc ác và ngu ngốc đến tột cùng cũng là một góc độ tương phản vô cùng đẹp mắt trong bộ phim.
Nói xong, Ninh Già Dạng thản nhiên vuốt phẳng lại những nếp gấp vốn không hề tồn tại trên váy, thong thả đi vào thử vai.
Bóng lưng đong đưa thanh lịch, người đẹp tựa ngọc ngà.
Lương Dư Quỳnh trợn trừng mắt không dám tin nhìn theo bóng lưng cô, trông cực kỳ giống một tên hề đang nhảy nhót.
Vẻ mặt biên kịch Hạ Thanh Nại đầy sự khinh thường: “Cô Lương, cô có thể đi thử xem, vai diễn này cũng bị cướp mất đấy.”
Diễn viên nổi tiếng nhờ vào vai diễn xấu xí, nhiều vô kể.
Sắc mặt Lương Dư Quỳnh vừa đỏ vừa đen, ngược lại quản lý của cô ta còn thực sự đang xem xét.
Đối với một vài diễn viên mà nói, diễn cái gì không quan trọng, quan trọng là nhân vật xuất sắc.
Cho dù là vai xấu xí, cũng có thể lấn áp vai chính.
Đặc biệt là loại phim điện ảnh này, bởi vì có sự tham gia của Cố Dục Khánh, đã từ dự án cấp S trực tiếp trở thành bộ phim cấp siêu S+, ai cũng không có đoán được thành tích của bộ phim này, không thể tưởng tượng nổi.
Phải biết rằng, bất kì một vai diễn nào trong này cũng sẽ bị tranh cướp đến sứt đầu mẻ trán.
…
Một vài nhân vật ngồi trên ghế ban giám khảo nghe thấy cuộc nói chuyện ở bên ngoài.
Người đàn ông có dung mạo hiền hậu ngồi bên cạnh Tưởng Phụng Trần hiền hòa nói: “Mắt nhìn không tệ.”
Tưởng Phụng Trần nghe ra được ý tứ trong câu nói của Cố Dục Khánh.
Ý anh ấy là mắt nhìn của Ninh Già