Thương Dư Mặc dùng một tay đỡ lấy cơ thể yêu kiều gần như đang treo hờ trên người anh, nhào vào lòng anh để ôm.
Rốt cuộc ai mới là người không nghiêm túc đây.
Ninh Già Dạng ngẩng đầu nhìn anh: “Em sẽ buông anh ra, anh không được nhắc tới chuyện tối hôm qua nữa!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng muốn có con. Đặc biệt là bên cạnh họ chính là sô pha lười.
Thương Dư Mặc đầu hàng. Lúc Ninh Già Dạng buông tay ra, lời nói đầu tiên anh nói là: “Không đeo kính áp tròng sao?”
Nói rồi, anh mở ngăn kéo ra.
Bên trong là vô số kính áp tròng màu xanh dương không độ được xếp ngay ngắn.
Ninh Già Dạng nhớ đến tia máu đỏ thẫm trong tròng mắt xanh của anh đêm qua.
Cô tức giận nói: “Về sau không được đeo nữa!”
“Anh không biết anh bị dị ứng với kính áp tròng hả!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thương Dư Mặc dùng đầu ngón tay nghịch một hộp kính áp tròng màu xanh dương, chậm rãi nói: “Bà Thương thích mà.”
Ninh Già Dạng thẳng thắn thừa nhận.
“Em thích, nhưng bác sĩ Thương không thể có màu mắt này, cũng không thể có màu tóc này!”
Trước đó cô đã nói gu chọn bạn đời, sau đó vị này đã nhuộm màu tóc này luôn thì khác gì thông báo họ có dính líu!
“Nhanh lên, chọn một màu đi, em sẽ nhuộm lại cho anh!”
Ninh Già Dạng háo hức muốn thử: “Dù sao anh cũng không đi làm, hay là nhuộm màu tím nhé?”
“Không đúng, anh không đi làm, sao lại ăn mặc chỉnh tề vậy?”
Thương Dư Mặc cúi xuống, ném tuýp thuốc nhuộm tóc màu tím trong lòng bàn tay cô vào lại hộp, đôi môi mỏng đặt bên tai cô, chậm rãi nói: “Bà Thương.”
“Buổi trưa ăn cơm với ba mẹ chồng em đấy, em có chắc muốn đi như này không?”
Vì đang ở nhà, Ninh Già Dạng mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa rất mỏng với kiểu hai dây, từ góc nhìn của Thương Dư Mặc, có thể thấy rõ làn da trắng như được đắp nặn bằng tuyết.
“Cái gì?!”
Ninh Già Dạng đứng bật dậy, nhìn qua đồng hồ treo trên tường.
Mười giờ rưỡi.
Cô không nhịn được giẫm mạnh lên chân anh một cái: “A a a, sao anh không nói sớm!”
Cô còn chưa trang điểm hay chọn quần áo!
Thương Dư Mặc dường như không cảm nhận được đau đớn.
Anh đứng thẳng người, sắp xếp khuy măng sét kim cương tinh xảo, giọng điệu bình tĩnh: “Không vội, còn một tiếng nữa.”
“!!!”
Một tiếng!
Còn không đủ để cô chọn quần áo!
Là một người cực kỳ cầu toàn, cô sẽ không bao giờ cho phép bản thân không đoàng hoàng đi gặp ba mẹ chồng!
Bàn chân trần của Ninh Già Dạng rời khỏi mu bàn chân của Thương Dư Mặc.
Nhanh chóng lao vào phòng thay đồ.
May mắn thay, nhà tạo mẫu đến đưa thuốc nhuộm tóc dùng một lần cho cô chưa đi xa, Ninh Già Dạng lập tức gọi cô ấy lại, nhờ cô ấy đến phòng để đồ chọn quần áo cho mình.
Đây không phải là lần đầu tiên nhà tạo mẫu nhìn thấy phòng để đồ của Ninh Già Dạng, nhưng lần nào cũng bị sốc.
May mà có nhiều loại quần áo khác nhau cho những dịp khác nhau, vì vậy nhà tạo mẫu đã nhanh chóng tìm ra một màu trắng như ánh trăng phù hợp với áo sơ mi của Thương Dư Mặc. Những sợi chỉ bạc thêu hoa văn tinh xảo, nhánh cây uốn lượn dọc theo eo, ngay cả nhà tạo mẫu từng nhìn thấy đủ loại lễ phục thời trang cao cấp khác nhau cũng không khỏi kinh ngạc.
Ninh Già Dạng không ngờ rằng cô sẽ mặc lại bộ này.
Cô khẽ nhướng mày, nhưng không từ chối: “Bộ này đi.”
Đây là món quà sinh nhật bà Ninh tặng cho cô năm 18 tuổi.
Là người kế thừa hàng thêu Tô Châu, bà Ninh là một bậc thầy về thêu thùa, thậm chí bà ấy biết cả cách thêu hai mặt gần như đã thất truyền.
Từ khi còn nhỏ Ninh Già Dạng đã theo bà ấy học hỏi, chiếc lá cuối cùng trên chiếc sườn xám này là cô nháo đòi tự tay thêu, so với đường thêu tinh xảo khác, nó trông hơi non nớt.
Trong gương, mái tóc dài đến thắt lưng của người phụ nữ được vén lên, trên mái tóc đen nhánh lác đác điểm xuyến thêm vài viên ngọc trai.
Đôi môi đỏ tươi khẽ cong lên, mái tóc đen và làn da tuyết trắng rực rỡ nổi bật, vô cùng xinh đẹp.
“Đẹp không?”
Sau khi trang điểm xong, Ninh Già Dạng đi tới trước mặt Thương Dư Mặc, xoay người một vòng rồi hỏi.
Thường thì lúc này, với tư cách là chồng hoặc bạn trai, chỉ cần nói câu trả lời tiêu chuẩn “đẹp” là được.
Thương Dư Mặc thản nhiên dựa vào ghế sô pha đọc sách, hai chân dài tùy ý chống trên mặt đất. Sau khi nghe xong lời cô nói, ngón tay trắng lạnh khép sách lại rồi từ từ ngước mắt lên…..
Anh dừng mắt ở vòng eo mảnh mai của cô, bất giác chạm vào cô: “Chiếc lá này…”
Ninh Già Dạng không ngờ ánh mắt của anh lại tinh tường như vậy.
Trong một đống lá mà cũng tìm ra được chiếc này.
Cô tức giận hất đầu ngón tay của anh ra “Em hỏi anh là trông có đẹp không, chứ không hỏi anh về lá cây!”
Biểu cảm của cô giống như được viết hết lên mặt.
Khóe môi mỏng của Thương Dư Mặc chứa ý cười “Chiếc lá này là em tự thêu.”
Không phải là một câu hỏi, mà là một sự chắc chắn.
Ninh Già Dạng không trả lời, cô nhấc váy đi thẳng đến tấm gương sát sàn: Ừm, cực kỳ hoàn hảo.
Sau đó, cô thúc giục: “Mười một giờ rưỡi rồi, mau đi thôi!”
Mười hai giờ trưa, Maybach đúng giờ dừng ở nhà hàng tư nhân đã hẹn trước.
Hai vợ chồng thân mật bước vào nhà hàng có tính bảo mật cực kỳ cao này.
Xưa nay bà Thương đều thích các món ăn ở đây.
Bên trong phòng bao, ba mẹ chồng đã đến trước rồi.
Sau khi nói lời chào.
Ninh Già Dạng nhìn bọn họ, luôn cảm thấy căng thẳng, kéo tay áo của Thương Dư Mặc, ra hiệu cho anh tìm một chủ đề!
Thương Dư Mặc lưu loát nói: “Ba, ba có thể trả trước tiền cổ tức cho quý sau giúp con được không?”
Phụt!
Ninh Già Dạng đang cầm ly trà trái cây, suýt chút nữa đã phun ra.
May mà việc tu dưỡng lễ nghi từ khi còn nhỏ đã giúp cô giữ bình tĩnh, không thất lễ trước mặt ba mẹ chồng của mình.
Thương Hành liếc anh một cái đầy chán ghét: “Nếu đã thiếu tiền thì trở lại công ty làm việc đi.”
“Ba là cỗ máy kiếm tiền của con à?”
Dựa vào chỉ số IQ của con trai ông ấy, chỉ cần làm một vài công việc là quá đủ.
Thương Dư Mặc vươn đôi tay thần tiên cao quý rót trà cho ông bố máy kiếm tiền: “Con dâu của ba thích thiên sứ áo trắng, không thích