“Em cũng sờ hết mấy tác phẩm chạm khắc bằng ngọc mấy trăm triệu trong căn phòng này rồi, mấy cái đó cũng chẳng kém cái này.”
Ngôn Thư chậc: “Chị biết gia thế của bác sĩ Thương hiển hách, ngưng không ngờ là kiểu hiển hách đến mức này, không dám giấu, hiện giờ chị cảm thấy em đang trèo cao đấy.”
“Giờ đây chị đã tưởng tượng đến cảnh hai người công khai, cư dân mạng và fans sẽ rớt luôn con mắt ra ngoài thế nào.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ mắng càng nhiều, đến lúc đó bị vả mặt càng đau.
Ngôn Thư bị đày đọa đến mức muốn đọc kinh phật: “Đúng là hai người nên sinh con, nếu không để lại nhiều bé cưng như thế cho người ngoài, chẳng phải sẽ rất đáng tiếc ư.”
Thấy nhóm fans hâm mộ đang chen nhau trả lời comment ‘đầu óc tỉnh táo lên chút đi’, Ninh Già Dạng ung dung thong thả like comment mới trả lời mình, sau đó mới tắt điện thoại.
Khi nghe thấy câu Ngôn Thư nói, cô cười gằn:
Đừng nói là nhà họ Thương, ngay cả nhà họ Ninh, vì cô là nữ nên trong dòng họ còn có một đống người như hổ rình mồi, đến bây giờ vẫn nhớ thương việc tìm con trai nuôi cho ba mẹ cô để dưỡng lão và kế thừa gia nghiệp đấy.
Tiểu Lộc giơ tay tán đồng: “Đúng đó, chỉ số thông minh của bác sĩ Thương và giá trị nhan sắc của chị, nhất định phải sinh thêm vài đứa, cống hiến nhân tài cho quốc gia!”
Ninh Già Dạng lạnh nhạt nói: “Nghĩ hay đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chị đây không làm nhé.”
Trong đầu Tiểu Lộc toàn là mấy cái thể loại tổng tài hồi xưa: Nữ chính lén mang thai con của tổng tài sau đó mang con chạy trốn, ba năm sau đưa bé cưng thiên tài về……
Hít!
Ý kiến hay!
“Quyến rũ anh?”
“Trộm tinh trùng?”
“Mang con chạy trốn?”
Ánh mắt Ninh Già Dạng nhìn em ấy như một đứa ngốc, “Chị mới hôn anh ấy có một cái thôi, mà xém chút nữa đã bị kiện ra tòa, nếu làm chuyện kiểu đó, sợ rằng chị sẽ bị truy nã toàn cầu mất.”
Tiểu Lộc đẩy chiếc kính không tồn tại, vẻ mặt thần bí: “Nếu vậy chỉ có một cách duy nhất.”
Ninh Già Dạng thờ ơ uống một ngụm champagne, đôi môi đỏ nói ra hai chữ.
“Cái gì?”
“Dỗ anh ấy đi!”
Tiểu Lộc cười hi hi, “Dỗ đến tay rồi, chẳng phải trích tiên cũng phải để mặc cho chị muốn làm gì thì làm sao!”
Ngôn Thư nhắc nhở: “Dỗ thì dỗ, nhưng tạm thời chưa thể sinh con.”
“Ít nhất thì cũng phải đợi em lấy được giải ảnh hậu đã.”
“Nhưng với nhân vật như bác sĩ Thương, chị đoán trong một khoảng thời gian ngắn em không thể dỗ cậu ta."
Ninh Già Dạng: “……”
Cô đồng ý dỗ anh lúc nào?
Lại thấy Tiểu Lộc nhìn đồng hồ, lau khô nước trên người: “Nửa tiếng nữa sẽ phát sóng buổi livestream cuối cùng của chương trình [Người Thừa Kế], không biết bác sĩ Thương có xuất hiện hay không đây.”
“Chị, chúng ta cùng xem đi!”
“Chị không xem.”
Ninh Già Dạng quyết đoán trả lời.
Cô vẫn còn tức giận đấy.
Tiểu Lộc nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nói một đằng làm một nẻo.”
Vừa nãy còn chiến đấu với fans trên weibo vì bác sĩ Thương mà.
**
Tập cuối cùng của chương trình [Những người thừa kế dũng cảm] quay ở viện bảo tàng lớn nhất Bắc Thành, tổng cộng có ba tầng, chiếm diện tích rất lớn.
Bằng cách lựa chọn ngẫu nhiên các di vật trong bộ sưu tập, kiểm tra sự hiểu biết về lịch sử của các khách mời.
Tập này cũng là tập khách mời có thể show kiến thức.
Đạo diễn Giang dùng tập này để kết thúc chương trình, không thể không nói, đúng là rất lâu mới nghĩ ra được.
Dù sao cũng là các nhân vật đứng đầu trong các ngành công nghiệp của quốc gia, chỉ số IQ và vốn kiến thức của họ vượt trội hơn hẳn so với người bình thường, chương trình này mới có giá trị.
Trước khi chương trình bắt đầu.
Dù sao cũng là tập cuối cùng, vì muốn phỏng vấn khách mời các ngành, để chương trình trở nên kịch tính hơn.
Giang Vân Sầu nghĩ đến tập đầu tiên của chương trình dự kiến được phát sóng vào tối nay.
Vì để truyền bá độ hot.
Lúc phỏng vấn Thương Dư Mặc, ông ta sẽ livestream.
Như ông ta dự đoán, vừa mới livestream, khu vực bình luận đã bùng nổ:
[Tôi mới nhìn thấy ai đấy? Là trích tiên à?]
[Ôi trời ơi, góc nghiêng đẹp trai quáaaaa!]
[Lần này đạo diễn Giang sẽ không làm gì giữa chừng hoặc là kết thúc buổi livestream của trích tiên chứ, rồi để cho chúng ta vò đầu bứt tai?]
[Đúng đấy! Mỗi lần mở livestream như đang mở hộp bí mật!]
Nhân viên quản lý số liệu 1: [Đạo diễn Giang nói lần này đảm bảo sẽ làm mọi người vừa lòng khi đi vào mà cũng thỏa mãn khi đi ra.]
Khu bình luận: [Tưởng tôi dễ tin thế à?]
[Sao tôi lại cảm thấy có gì đó ổn lắm, một đạo diễn thích sự hồi hộp như đạo diễn Giang, sẽ rộng lượng như vậy sao!]
[Tôi cũng không tin!]
[Trừ khi ông ta quay cận cảnh trích tiên, tôi muốn xem anh ấy đang làm gì á á á …..]
[Các khách mời khác trong phòng livestream cũng đang bận rộn tìm các hiện vật khảo cổ trong bộ sưu tập, còn trích tiên ngồi đó làm gì thế?]
[……]
Ống kính chậm rãi tiến lại gần.
Trong ống kính.
Thương Dư Mặc ngồi ở chiếc ghế dài trên hành lang của viện bảo tàng, lông mày rủ xuống, vẫn lạnh lùng yên lặng, còn có vẻ không dính khỏi lửa trần gian hơn cả hiện vật được sưu tập.
Ngón tay thon dài của anh đang cầm một khối ngọc bích trắng mờ được điêu khắc tinh tế.
Bên phía ghế trống là một chiếc hộp gỗ đàn hương đã mở, bên trong đựng mười tám hạt thỏ ngọc được chạm khắc theo đủ loại khác nhau.
Viên nào viên nấy đều rất tinh xảo, không tì vết và được chạm khắc hoàn hảo.
Mà trên tay anh là một khối hơn hạt thỏ ngọc một chút, được chạm khắc thành hình chiếc khoá bình để làm vòng tay, lờ mờ có thể nhìn thấy hình của một loại động vật nào đó trong lòng bàn tay anh, mà hình như bên mặt được chạm khắc là hình của bọt nước.
Với đạo diễn phỏng vấn.
Ông ta không dám quấy rầy Thương Dư Mặc, suy cho cùng thì ông ta biết rõ giá trị của đống ngọc này.
Nếu làm hỏng, ông ta không tìm được món giống như vậy để đền.
Cho đến khi xác định Thương Dư Mặc có thể tập trung vào hai việc cùng lúc, không ảnh hưởng đến tác phẩm điêu khắc, mới dựa theo quy trình để bắt đầu phỏng vấn.
Mấy câu hỏi đầu tiên đều là câu hỏi về y học.
Thương Dư Mặc nói ít ý nhiều, cơ bản chỉ dùng có mấy chữ để trả lời.
Khu bình luận:
[Haizz, tôi biết ngay là đạo diễn Giang sẽ không có lòng tốt như vậy mà, mấy câu hỏi phỏng vấn này quá nhàm chán! Hỏi về vợ của anh ấy đi, đặt câu hỏi về mấy vấn đề cá nhân đi, mấy người đang phỏng vấn thực tế đó, không phải chương trình phổ cập kiến thức y học đâu!]
[Tôi không còn muốn nghe câu hỏi nữa rồi, tôi chỉ chìm đắm trong vẻ đẹp và giọng nói của trích tiên đến mức không thể tách rời thôi.]
[Trích tiên nghiêm túc chạm khắc ngọc quá tuyệt, sườn mặt này, tôi muốn hỏi còn ai có được nữa!]
[Lúc sinh thời còn có thể nhìn thấy một thiên tài toàn diện như vậy, tôi muốn hỏi, còn điều gì mà Thương trích tiên không biết không?]
[Nhắc