Thấm thoát, họ đã đi ra khỏi bệnh viện.
Ánh hoàng hôn chậm rãi sáng lên từ phía chân trời, như đang nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Thương Dư Mặc hơi nâng mắt lên, đôi mắt nhìn lướt qua con đường, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh bạc đang ngạo nghễ đậu đối diện, mang lại cho người ta có cảm giác kỹ thuật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cực kỳ quen thuộc, dù sao anh cũng từng đề cập đến nó đầu tuần.
Nghe thấy điều Tần Vọng Thức nói, mặt người đàn ông lạnh lùng như không có chuyện gì: “Ồ, có lẽ là cùng một bộ xương.”
Một giây.
Ba giây.
Mười giây.
“Ha ha ha ha ha.”
Đột nhiên Tần Vọng Thức cười phá lên: “Nếu cùng một bộ khung, thì nó chứng minh rằng tôi và nữ thần là duyên phận trời định, ngay cả đốt ngón tay bị đứt cũng chứng minh cho duyên phận của bọn tôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu nói có đúng hay không?”
Đúng lúc đó, đèn đỏ trên vỉa hè chuyển sang màu xanh.
Trước khi đi, Thương Dư Mặc đột nhiên phân phát lòng tốt hiếm có của anh, nhắc nhở: “Đề nghị cậu nên đến khoa tai để kiểm tra đi.”
Cùng một bộ xương và cùng một khung, hai từ này không hề liên quan đến nhau, mà vẫn có thể nghe nhầm được.
Tần Vọng Thức không hiểu ý anh, che tai lại theo bản năng, vẻ mặt hoảng sợ: “Quái nào được, tôi mắc bệnh nặng về tai rồi á!”
Anh ấy không hề nghi ngờ về trình độ y học của Thương Dư Mặc, nếu anh có thể mở miệng nhắc nhở về bệnh tình của anh ấy, thì chắc chắn là có đến tám chín mười phần rồi.
Thương Dư Mặc đưa lưng về phía anh ấy, vẫy tập hồ sơ bệnh án.
Anh đi thẳng qua đường, rồi ngồi lên ghế phụ của chiếc xe thể thao ngập tràn sự kiêu ngạo đó.
Ninh Già Dạng cố ý lái chiếc xe chói mắt này, để khi Thương Dư Mặc tan làm, anh có thể nhìn thấy nó đầu tiên.
Trong lúc chờ đợi, cô chán đến mức ngồi tựa lưng lên ghế lướt Weibo, đôi môi hơi cong lên, bị bình luận trên Weibo chọc cười.
Là nữ minh tinh hàng đầu trên Weibo, chỉ cần Ninh Già Dạng đăng một bài viết, bình luận trên đó sẽ hơn một nghìn dù chưa qua một tiếng.
[Một bát cơm: Ha ha ha ha ha ha ha, bộ xương nói: Tôi chưa từng được đẹp đến thế, cảm ơn.]
[Jaki: Mạch não của vợ yêu như tiên nữ nhỏ không giống người bình thường, nhưng mà sao hoá trang cho bộ xương cũng đẹp.]
[Ngôi sao may mắn Hứa: Cách hoá trang cho bộ xương của tiên nữ cũng rất nghệ thuật.]
[...]
Vì độ chú ý của Ninh Già Dạng rất cao, cô có động thái gì, thì tên cô cũng có thể chui lên hot search.
So với những bình luận mang tính trêu chọc của đám fans hâm mộ trên Weibo của cô thì bình luận bên dưới hot search sắc bén hơn nhiều, mỗi một bình luận đều mang theo tính xúc phạm –
[Nữ minh tinh không chuyên nghiệp chuẩn bị quay lại thông qua marketing.]
[Nếu không thực sự yêu thích việc diễn xuất, thì vì sao cô ta không lui khỏi giới giải trí nhỉ.]
[Nghe nói cô bị đóng băng hoạt động rồi, đúng là tốt quá, sau này đừng đi kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn nữa, mỉm cười.jpg]
“...”
Ninh Già Dạng rũ mi xuống, làm người ta không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt.
Thương Dư Mặc mở cửa đúng vào lúc này.
Đập vào mắt anh là một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám lụa mỏng màu xanh lục pha đen, đang lười biếng ngồi tựa lên ghế da, đôi chân thon dài để bên cạnh lộ ra một vùng thịt trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, như đang chế giễu.
Người đẹp mặc sườn xám cực kỳ quyến rũ và xe thể thao màu xanh bạc mang đến cảm giác kỹ thuật lạnh lẽo, như đang phác họa nên một bức tranh có lực công kích sức lôi cuốn.
Nhất là khi người đẹp vừa nhấc mắt lên, lông mi hơi vung lên trên, vốn dĩ nó đã cực kỳ quyến rũ rồi, nhưng lại nhiễm thêm vài cảm giác ngây thơ, lôi kéo lòng người, nụ cười xinh đẹp cũng không hề keo kiệt: “Tan làm rồi à.”
Thay đổi sắc mặt rất nhanh, khiến người ta như đang nghi ngờ rằng liệu nét chế giễu lóe lên rồi biến mất có phải ảo giác không.
Thương Dư Mặc nhẹ nhàng liếc nhìn cô, cảm thấy hôm nay bà Thương đến đón anh đúng là vui con mắt.
Xương ngón tay thon dài như không để ý lướt dọc từ cổ đến cà vạt rồi nới lỏng ra, thuận tay cởi thêm hai cái cúc áo sơ mi, rõ ràng là động tác vô cùng mê hoặc, như hết lần này đến lần khác, cái kính màu vàng kim nhạt trên sống mũi anh lại mang theo cảm giác cấm dục.
Đột nhiên Ninh Già Dạng cúi người vươn qua, mùi hương ngọt ngào, trong vào lập tức bao trùm hơi thở mát lạnh trên cơ thể người đàn ông.
Quả táo adam lộ ra ngoài của Thương Dư Mặc nhấp nhô lên xuống như vô ý, nhưng anh không thèm nhúc nhích, để mặc cho cô hành động.
Sau một lát.
Ninh Già Dạng đưa tay sang chỗ dây an toàn ở ghế phụ, sau đó giật lên, đích thân cài cho Thương Dư Mặc.
Âm thanh lanh lảnh vang lên.
Cô hài lòng vỗ lên ngực anh: “Ok rồi.”
Xuyên qua mắt kính mỏng, Thương Dư Mặc có thể nhìn thấy sườn xám đã khắc họa rõ nét cơ thể uyển chuyển và lả lướt của cô, từ vòng eo thon thả đi lên đỉnh đồi tuyết.
Anh hơi dừng lại, sau đó lại làm vẻ tùy ý, lấy kính đang đeo trên sống mũi xuống, giọng nói nhạt nói ra câu đầu tiên: “Lái xe đi, đến học viện khoa học trước.”
Cái giọng điệu này.
Ninh Già Dạng nháy mắt vài lần, khó tin nói: “Em là tài xế của anh đấy à?”
Cô công khai như vậy mà tên đàn ông chó này có thể coi cô là tài xế để sai bảo à?
Đôi môi mỏng của Thương Dư mặc nhấp một đường cong như có như không, xương ngón tay cong lên, gõ lên tay lái: “Là tài xế nào lái xe thể thao bảy nghìn vạn tệ chạy lung tung nào.”
Ninh Già Dạng muốn nghỉ việc.
Chẳng qua, chuyện ‘chịu nhục’ thế này, có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai.
Làm quen là được, làm quen là được.
Không muốn làm tài xế, không muốn làm tiên nữ tài xế, cũng sẽ không phải tiên nữ đã vượt qua bài địa ngục level khó khăn thật tốt.
Nhưng câu tiếp theo của Thương Dư Mặc lại kéo tâm trạng đang tốt của cô xuống.
Anh hỏi nhẹ như mây: “Quên cách khởi động xe rồi à?”
Hừ!
Đồ đàn ông chó, dám xem thường ‘thần xe’.
…
Trong phòng ngủ chỉ mở một chiếc đèn treo tường, ánh sáng mờ cũng làm bầu không khí thêm choáng váng trước sự quyến rũ nhàn nhạt.
Chín giờ tối.
Thương Dư Mặc xử lý xong hết công việc sớm, lúc về đến phòng ngủ chính, mắt dừng lại trước người đẹp đang dưỡng da trước bàn trang điểm vài giây.
Ninh Già Dạng khoác lên người một cái áo ngủ bằng lụa rộng, cô đang cúi người bôi tất cả mỹ phẩm dưỡng da trong lòng bàn tay lên đùi thật đều, động tác của cô không nhanh không chậm, quá trình dưỡng da bình thường, bị cô biến thành kiểu lười biếng in dấu từ trong xương, từ cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo lưỡi câu nhỏ.
Sắc mặt Thương Dư Mặc tự nhiên láy áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Sau mười lăm phút, Ninh Già Dạng đang chuẩn bị bôi mỹ phẩm dưỡng da lên cơ thể lần thứ hai thì cửa phòng tắm mở ra.
Thương Dư Mặc mang theo cả hơi nước ấm lúc đi vào phòng, tùy tiện thắt áo ngủ tơ tằm màu đen trên hông, dưới ánh đèn, đường nét cơ thể anh được khắc nét rõ.
Anh thẳng tay tắt đèn treo tường duy nhất.
Trong căn phòng lớn như thế lại đột nhiên tối lại.
Lúc thị giác biến mất, các giác quan khác càng thêm nhạy bén. Hương thơm trong hơi thở càng ngày càng nồng, như tràn ra khỏi lồng ngực.
Ninh Già Dạng chưa kịp chuẩn bị trước, đầu ngón tay vẫn còn mỹ phẩm dưỡng da chưa thoa xong, kêu lên trong vô thức: “Anh làm gì thế?”
Chưa nghe thấy tiếng trả lời, thì đột nhiên có một cánh tay mạnh mẽ vòng qua, tiếp theo sau đó là ngón tay dài của người đàn ông tiến đến chỗ ngón tay trơn nhẵn của cô, bôi thật đều chỗ mỹ phẩm dưỡng da còn sót lại.
Ninh Già Dạng muốn giãy dựa, trách anh là vị trí anh thoa không đúng!
Cô bôi chỗ này hai lần rồi!
Ngay sau đó.
Cả người cô bị ôm ngang lên, nương theo đó là giọng nói từ tính được đè thấp của người đàn ông: “Còn 17 lần.”
Mắt của Ninh Già Dạng đã quen với bóng tôi, ngẩng đầu nhìn về phía cằm như ngọc khắc của người đàn ông,
Ninh Già Dạng quen thuộc với đôi mắt tối tăm, ngửa đầu nhìn về phía quai hàm như ngọc khắc, vốn lạnh nhạt xa cách với khói lửa trần gian, bị cảnh ban đêm dày đặc như mực che khuất, chỉ chừa lại khuôn mặt tuyệt đẹp rung động lòng người.
Ninh Già Dạng bỗng phát hiện, những vật phẩm chạm ngọc mà cô cất giấu, không bằng Thương Dư Mặc tẹo nào.
Đây mới là tác phẩm chạm khắc bằng ngọc quý giá nhất thế giới.
Thất thần một lúc mà cô đã ngã xuống chiếc giường mềm như mây.
Đại não bắt đầu vận chuyển, nghĩ đến 17 lần sắp tới, hai tay Ninh Già Dạng đỡ lên lồng ngực anh, nhịn không được nên phải phản kháng: “Chờ đã…”
Thương Dư Mặc vươn người ra chỗ tủ đầu giường, lấy một hộp nhỏ mới tinh, chậm rãi mở ra.
Đối mặt với cô vài giây, sau đó mới làm vẻ nhượng bộ ít khi có được: “Tối nay dùng cái này, hai lần thì tắm một lần.”
Nói vậy, mỗi lần họ làm cũng vì hoàn thành cho việc chạy kpi để mang thai, nên không dùng đến cái này.
Đây là lần đầu tiên.
Ninh Già Dạng thừa cơ chạy vào trong chăn, chỉ lộ cái đầu nhỏ ra, căng thẳng hỏi: “Ba lần rồi tắm một lần?”
“Hai lần.” Người đàn ông vừa dứt lần, môi mỏng đã được lấp kín, không cho cô cơ hội cò kè mặc cả nữa.
Sau đó, Ninh Già Dạng bị anh hôn, hơi thở dồn dập mê muội làm tim đập nhanh.
Cô vất vả lắm mới quay đầu được, đôi mắt nhiễm ánh nước chẳng biết từ lúc nào, đôi môi cũng chỉ có thể thốt ra vài từ mơ hồ: “Nếu muộn thì hai lần.”
Người đàn ông không đáp lại, ngược lại anh dùng những ngón tay dài được gọi là “tay thần” treo lên cái cổ nhỏ và nhạy cảm của cô, cuối cùng rơi xuống môi cô, không nhanh không chậm miêu ta: “Thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là lẽ đương nhiên rồi.”
“Còn mấy trăm triệu.”
Ồ…
Đuôi mắt của Ninh Già Dạng chảy ra nước mắt sinh lý –
Tên đàn ông chó, dựa vào đâu mà dám cưỡng ép để trả nợ, chủ nợ mà lại không muốn tiền!
…
…
Không biết qua bao lâu sau, Ninh Già Dạng cảm thấy cô bị thiệt, hai tay ôm bả vai Thương Dư Mặc làm bậy, hỏi: “Cô vợ như tiên của anh đã hy sinh lớn vậy rồi, mà anh không