Weibo?
Tối hôm qua cũng đã nửa đêm nửa hôm, anh còn tâm trạng đăng Weibo?
Không phải rất thích ngủ sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Già Dạng vừa rửa mặt, vừa nghe Tiểu Lộc bên cạnh om sòm về chuyện đã xảy ra.
Nào là viết kinh thư ở khoang phổ thông.
Nào là người theo chủ nghĩa duy vật lãng mạn.
Nào là chỉ mong ước vợ tôi bình an.
Đúng không?
Đến cùng sao câu nói này quen tai như thế, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói khắc sâu trong ấn tượng của cô ở miếu Nguyệt Lão mấy tháng trước.
Là Thương Dư Mặc viết?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón tay đang lau mặt của Ninh Già Dạng bỗng dừng lại, cuối cùng không thể bình thản giống như vừa rồi, vội vã mở Weibo trên điện thoại ra.
Lúc này trên hot search toàn là mấy từ Tiểu Lộc vừa nhắc đến.
Cô bấm vào câu nói trên hot search trước.
Câu nói trong buổi chụp hình kia, bất ngờ chính là cô đã từng thấy ở đâu đó.
Đôi mắt hoa đào của Ninh Già Dạng ngơ ra, theo bản năng bấm vào một bức ảnh khác.
Là anh ngồi ở khoang phổ thông, nghiêng mặt viết kinh Phật.
Chung chăn gối một thời gian dài như thế, Ninh Già Dạng nhìn ra được, chắc chắn biểu cảm này của anh là lúc gần hết kiên nhẫn, mà lại làm một việc yêu cầu tính kiên nhẫn cao như chép kinh Phật.
Nhìn thời gian trên hai bức ảnh, vừa hay là lúc cô ngã quỵ ở Nam Thành, anh trở về từ nước ngoài.
Thì ra là như vậy mà đến.
Đầu ngón tay trắng nõn của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh trên màn hình, lông mi rũ xuống, cô cũng rõ ràng hơn ai hết, chứng bệnh sạch sẽ của Thương Dư Mặc nghiêm trọng thế nào.
Nhìn tấm hình người đàn ông cao quý không ăn khớp với khoang phổ thông, Ninh Già Dạng không muốn kéo anh xuống thế gian trần tục.
Thương Dư Mặc vốn nên cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả mọi người, không nhiễm bụi trần, không dính vào dục vọng tầm thường.
Vô thức muốn sờ thỏ ngọc ở cổ tay.
Lại một lần nữa không sờ soạng được gì.
Vốn dĩ thói quen này đã từng bước bị cô khống chế, không ngờ rằng lúc trong lòng không yên tâm, phản ứng đầu tiên vẫn là việc này.
Cười nhạt đành chịu, cũng giống như lúc trước cô tưởng rằng mình sẽ khống chế được mà không thích Thương Dư Mặc.
Chỉ là thói quen khắc sâu vào trong xương cốt, làm sao nói bỏ là bỏ được.
Loa ngoài điện thoại còn có tiếng của Tiểu Lộc: “Chị à, chị đã xem weibo của nam thần chưa?”
“Sao chị không kích động chút vào vậy?”
Đúng rồi, Weibo.
Ninh Già Dạng ngồi trên chiếc sô pha đơn, bấm vào weibo của Thương Dư Mặc.
Quả nhiên là tuyên bố vào rạng sáng.
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sức lực thật dồi dào.”
Không hổ là động vật họ mèo, ban ngày thích ngủ, buổi tối tràn đầy sinh lực.
Tầm mắt của cô vô ý rơi vào bốn chữ “Vợ tôi bình an” ở bài đăng trên Weibo.
Vợ tôi bình an.
Cơ thể mảnh mai bỗng căng thẳng tầm khoảng nửa phút.
Ninh Già Dạng chậm rãi mấp máy cánh môi hơi khô, trong lúc hốt hoảng giống như đã hiểu ra điểm mấu chốt, lúc trước cô uống say rồi hỏi Thương Dư Mặc, đáp án của anh là có ý gì.
“Anh coi em là gì?”
“Là vợ của anh.”
Ý của Thương Dư Mặc là……
Cô là phu nhân của anh, là vợ của anh, cũng là người anh yêu.
Ninh Già Dạng chậm chạp rũ mắt, nhìn cổ tay trống trơn của mình, giống như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhanh chóng đứng dậy, chạy tới mép giường, lần đầu tiên ghét bỏ chiếc giường của Thương Dư Mặc quá lớn.
Tìm cả buổi, mới tìm được chiếc vòng tay bạch ngọc trên Weibo ở dưới gối.
Dưới ánh mặt trời, Ninh Già Dạng quơ quơ cổ tay, màu ngọc trắng ngà gần như trong suốt, hoạ tiết chạm trổ tinh xảo hơn nhiều so với thỏ ngọc bị vỡ của cô, đặc biệt là hoạ tiết ở đuôi phần khoá, mặt trước là hoa văn sóng biển, mặt sau lại là hoa văn hình con hổ.
Trong mắt Ninh Già Dạng tràn đầy niềm vui, không hề tiếc chiếc vòng thỏ béo bị cô vứt bỏ.
Bởi vì cô đã có được con hổ nhỏ chỉ thuộc về riêng mình.
Ninh Già Dạng yêu thích không buông tay mà ngắm nghía rất lâu.
Hoàn toàn không nghe thấy Tiểu Lộc ở đầu bên kia vẫn gọi om sòm.
Chụp tấm hình con hổ nhỏ trên mặt khoá gửi cho Tiểu Lộc: [ Đáng yêu không? ]
Lần này Tiểu Lộc được chính chủ cho ăn no đường: [ Aaaaaaa, em chết đây. ]
Ngọt muốn chết.
Thật sự.
Hoá ra thật sự có người có thể bị ngọt đến chết.
Lúc Ninh Già Dạng điều chỉnh tâm trạng xong rồi xuống tầng, vừa hay gặp Thương Tòng Chi ở đầu bậc thang.
Anh em bọn họ ở hai gian phòng, một người ở bên trái, một người ở bên phải, cách một hành lang rất dài, ai cũng không ý kiến ai.
Thương Tòng Chi liếc mắt một cái đã nhìn thấy chuỗi vòng mười tám con thỏ ngọc đang rủ xuống trong lòng bàn tay Ninh Già Dạng.
“Đây là anh trai em đung quỹ tín thác của dòng họ mua bạch ngọc đó, không tệ không tệ, rất giá trị.”
Quỹ tín thác của dòng họ?
Ninh Già Dạng chớp chớp mắt, nâng cổ tay lên rồi lại quan sát chiếc vòng thỏ ngọc lần nữa.
“Này……Rất đắt sao?”
Mặc dù cô có nghiên cứu về ngọc khắc, nhưng mà đúng là chưa từng nghĩ đến giá trị.
Thương Tòng Chi thấy ánh mắt của Ninh Già Dạng mù mờ, trên mặt mang theo nụ cười thần bí: “Chị dâu, anh trai em yêu chị, làm sao có thể dùng tiền để cân nhắc.”
“Suy cho cùng, đây chính là anh trai tự điêu khắc, lại tự mình vào chùa nhờ Ý Từ đại sư đã lâu không xuống núi niệm chú chín chín tám mươi mốt ngày, so với giá của vòng ngọc, tâm ý mà nó chứa đựng mới là thứ đáng quý trọng nhất.”
Ninh Già Dạng bỗng cảm thấy chuỗi hạt trên đầu ngón tay có chút nóng lên.
Càng ngày càng nóng.
Dường như nhiệt độ từ đầu ngón tay chạy thẳng đến trái tim cô.
Thương Tòng Chi không quên nhắc nhở: “Nếu đã là vật báu được niệm chú, chị dâu cũng đừng để người khác động vào.”
Ninh Già Dạng có chút hốt hoảng mà đáp lại.
Hiện giờ cô nóng lòng muốn trông thấy người đàn ông đó.
Nếu không phải bị người ta tuồn ảnh chụp ra, thậm chí cô còn không biết Thương Dư Mặc đã làm nhiều chuyện như thế.
Sao động vật họ mèo ngoài lạnh trong nóng thế.
Cái gì cũng không nói.
Hết lần này tới lần khác…….
Mỗi một chuyện anh làm, đều khiến cô rung động không thôi.
Ninh Già Dạng nhìn phòng khách rộng lớn như vậy, không có một bóng người.
“Anh trai em đâu?”
Thương Tòng Chi cũng hơi lơ mơ, “Em không biết.”
Còn Mục Tinh Lan, một tay xách theo một đứa trẻ đi vào từ cửa.
Thấy các cô đang tìm người, anh ấy mở miệng nói: “Ba mẹ đi chúc Tết, bệnh viện của Thương lười nhác có một bệnh nhân cấp cứu cần điều trị gấp, chắc là đến tối mới có thể trở về.”
Đúng là Thương Dư Mặc ở lại bệnh viện một ngày một đêm.
Mãi đến sáng mùng hai mới trở về.
Thật may là đến Tết Âm Lịch, ba mẹ của Ninh Già Dạng cũng đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật thứ 28, hoàn toàn không cần đôi vợ chồng son đến nhà chúc Tết.
Mấy ngày trong kỳ nghỉ Tết Âm Lịch.
Nhiều lần Thương Dư Mặc ngủ đến khi tự tỉnh, bà Thương lại không làm ầm gọi anh thức dậy.
Vốn đa thích ngủ, miễn là có thể ngủ, trong mắt động vật họ mèo cỡ lớn đang ‘ngủ đông’, cũng không nhìn thấy ba mẹ ruột, ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ, lần đầu tiên anh mất ngủ.
Sáng sớm mùng năm.
Ánh nắng rất đẹp, kiểu thời tiết này rất thích hợp để ngủ.
Chưa đến 8 giờ, người nào đó ham ngủ đã mở mắt, nghiêng người nhìn cô vợ nhà mình đang bận rộn trang điểm trước gương, giọng nói có chút khàn khàn, hiếm khi nào chủ động hỏi: “Đi đâu vậy?”
Ninh Già Dạng đã quần áo chỉnh tề, một chiếc váy dài màu đen vừa vặn, đơn giản khiêm tốn, chẳng qua bất kể là khuôn mặt hay vóc dáng của cô đều quá xuất chúng, vì thế làm tôn lên được vẻ thướt tha, da trắng mặt xinh.
Sau khi nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông trên giường.
Cô vén làn váy, chậm rãi đi qua.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đến tột cùng lộ ra vẻ dịu dàng nhàn nhạt, còn chủ động kéo chăn cho anh: “Đến công ty một chuyến.”
Thương Dư Mặc im lặng hai giây.
Chậm chạp ngồi dậy: “Anh đưa em đi.”
Chăn lụa trơn bóng thuận thế trượt xuống eo của người đàn ông, sau đó còn chưa ngồi dậy, đã bị Ninh Già Dạng đè lại, đắp chăn lại một lần nữa: “Anh thích ngủ như thế, làm sao có thể không buồn ngủ.”
“Chị Thư chờ em ở dưới tầng, không cần anh đưa.”
“Không phải muốn ngủ đông sao, anh ngủ đi.”
Động vật họ mèo cỡ lớn phải ngủ đông - Thương lười nhác: “..........”
Sợ nhất là bỗng nhiên vợ hiểu lòng người.
**
Phòng xăm hình của Khương Liệu, chưa đến giờ làm việc đã tiếp đón một vị khách đặc biệt.
Ninh Già Dạng ngồi trên sô pha, nhìn Khương Liệu tự mình thiết kế hình xăm cho cô.
Là một đám bọt sóng vừa tùy tiện vừa phô trương màu trắng, nhất là bản thân Ninh Già Dạng có làn da trắng như tuyết, hoàn hảo không tì vết, bất kể là hoa văn bọt sóng này ở chỗ nào, cũng khiêm tốn mà tinh