Khách sạn năm sao, trong căn phòng tổng thống xa hoa rộng rãi, ánh đèn sáng chói chiếu xuống. Người phụ nữ mím chặt bờ môi đỏ mọng, ngồi trên giường lớn màu xanh lam. Gương mặt xinh đẹp không để lộ chút cảm xúc nào, giống như búp bê sứ tinh xảo.
Lông mi cong dài rũ xuống, cô nhìn những thứ sặc sỡ trên màn hình.
Đầy đủ các loại chất liệu và màu sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng rõ ràng thứ được điêu khắc thô sơ sần sùi kia làm sao so được với chuỗi vòng thỏ ngọc nhỏ xinh của cô?
Mắt của cư dân mạng bị mù hết rồi à?
Trước kia còn nói cô mù nữa chứ!
Tiểu Lộc nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Ninh Già Dạng, ho nhẹ một tiếng: “Chị, có lẽ ảnh chụp trên thảm đỏ của chị đều là chụp từ ở xa, còn chỉnh sửa nhiều lần nên ảnh cũng mờ hết...”
Đầu ngón tay trắng nõn của Ninh Già Dạng nắm lấy chuỗi vòng thỏ ngọc, gảy từng viên một. Cô lại trở về Weibo một lần nữa, mới phát hiện đúng như lời của Tiểu Lộc nói.
Em ấy suy nghĩ một chút rồi nói: “Hay là đăng ảnh HD của chị lên đi!”
Ngôn Thư đè cổ tay của Tiểu Lộc lại, không cho em ấy đăng bức ảnh đó lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, vẻ mặt của chị ấy bất đắc dĩ nhìn về phía Ninh Già Dạng, nói: “Em đừng có dồn hết tâm trí vào nó như thế.”
Ninh Già Dạng sắp bị tức điên vì những bình luận nói cô đạo nhái.
Ai quan tâm có dồn hết hay không dồn hết chứ!
Ngôn Thư động viên, nói: “Coi như bây giờ em có gửi ảnh HD đi nữa, theo suy nghĩ của cư dân mạng, chắc chắn họ sẽ nói em chi tiền ra làm hàng nhái.”
Hàng nhái con mẹ nó chứ.
Hiếm khi thấy Ninh Già Dạng không cãi lại được: “...”
Logic của cư dân mạng thật là độc đáo.
“Cho nên cứ từ từ thôi, đây mới chỉ là bước đầu tiên công khai thôi mà.”
“Đợi đến khi hoàn toàn công khai, bọn họ sẽ nhớ đến bình luận ngày hôm nay, sẽ tự bị vả mặt thôi.”
“Nhịn một chút.”
Vất vả lắm Ngôn Thư mới dỗ dành được tiểu tổ tông chớ manh động, lúc này chị ấy mới dẫn Tiểu Lộc trở về phòng.
Ninh Già Dạng nằm ở trên giường, càng nghĩ càng giận, càng tức thì càng ngủ không được. Gò má của cô dán vào hai tay thẳng tắp, cố ép mình không chạm vào điện thoại.
Tránh bản thân không nhịn được mà oán giận với cư dân mạng.
Mười mấy phút sau.
Ninh Già Dạng không hề buồn ngủ chút nào, đột nhiên ngồi bật dậy, gửi những tin nhắn và ảnh chụp màn hình lên Wechat…
Bọt sóng nhỏ dập dềnh: [Oan ức hu hu.jpg]
Bệnh viện Lăng Thành, trong phòng làm việc.
Thương Dư Mặc mở một quyển sách dày cộm về thần kinh học của trẻ em ở trước mặt ra, trên sống mũi là chiếc kính gọng vàng hiếm khi thấy anh đeo lên, anh đang trầm tư nhìn máy tính và sách.
Điện thoại úp xuống bên cạnh rung lên một hồi.
Thương Dư Mặc nhìn qua, màu mắt vốn đang sâu thẳm và u ám như biển cả lại trở nên dịu dàng. Ngoại trừ cô vợ nhỏ thích lừa đảo của anh ra thì còn có ai gửi nhiều tin nhắn cho anh như vậy chứ?
Anh mở điện thoại lên.
Vẻ dịu dàng trong đáy mắt anh tan biến.
Gương mặt đẹp trai và lạnh lùng lập tức lạnh đi, anh lập tức chuyển tiếp tin nhắn cho trợ lý Lục.
Lời ít ý nhiều…
Sym: [Giải quyết.]
Trợ lý vạn năng Lục Nghiêu chỉ mất vài giây đã hiểu được câu trên và trả lời:
[Rõ!]
Thương Dư Mặc hờ hững vuốt ve màn hình điện thoại, suy nghĩ một lát, đầu ngón tay thon dài của anh nhấn gọi video.
Sau một giây.
Anh nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận trên màn hình.
Anh không nhanh không chậm hỏi: “Em tức như vậy sao?”
Ninh Già Dạng tựa lưng trên gối mềm, nhìn người đàn ông mặc áo blouse trên màn hình. Dù nhìn thấy anh chồng đẹp trai cấm dục, cô cũng không có tâm trạng ngắm nghía.
Cô quơ quơ chuỗi vòng thỏ ngọc mình đang đeo trên cổ tay lên trước màn hình: “Tất nhiên là tức giận rồi!”
“Cái này chỉ thuộc về em!”
“Độc nhất vô nhị, không ai có được!”
“Hơn nữa, họ đạo nhái cũng thôi đi, lại còn nói em đạo nhái!”
Độc nhất vô nhị?
Thương Dư Mặc nghe được câu nói cực kỳ bá đạo của cô, môi mỏng lại nhẹ nhàng cong lên.
Bỗng nhiên anh được dỗ ngọt rồi.
Người đàn ông với nước da trắng lạnh đang dùng khớp ngón tay chơi đùa với cây bút máy màu đen, chậm rãi nói: “Này, bà Thương có tính chiếm hữu rất mạnh đó.”
Ninh Già Dạng bị nghẹn lời: “...”
Mẹ nó, động vật họ mèo thù dai này.
Thế là cô càng tức hơn.
Lúc cô vừa chuẩn bị cúp máy.
Cô lại nghe được giọng nói của bác sĩ Tần từ bên kia truyền đến.
Bác sĩ Tần: “Bác sĩ Thương, tôi nghe nói anh lại xin nghỉ hả? Còn ra nước ngoài nữa, anh định tới nước G để tận mắt nhìn nữ thần của tôi sao...”
Lời còn chưa dứt.
Cô lại nghe được lời nói đầy lạnh lẽo của Thương Dư Mặc: “Bác sĩ Tần.”
Im miệng.
Gương mặt của Ninh Già Dạng lập tức trở nên hớn hở.
Thì ra động vật họ mèo này muốn tạo bất ngờ cho cô.
Nhưng mà…
Lại bị bác sĩ Tần vạch trần một cách dễ dàng như vậy.
Cô nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo liếc xéo của con hổ nhỏ nhà mình, làm sao bây giờ? Cô cảm thấy anh có chút đáng thương, cũng có chút buồn cười.
“Ha ha ha ha.”
Ninh Già Dạng cười ra tiếng.
Tần Vọng Thức nghe được tiếng cười của nữ thân phát ra từ điện thoại của bác sĩ Thương, lại nhìn khuôn mặt hơi lạnh lùng của bác sĩ Thương…
Dù có ngốc đến mức nào cũng nhận ra.
Anh ấy che miệng lại theo bản năng, giọng ồm ồm: “Vừa rồi là tôi mộng du thôi.”
“Nữ thần, tôi không có nói gì hết!”
“Cô đừng nghe!”
Nói rồi, anh ấy xoay người chạy mất.
Giọng nói mềm mại dễ nghe của Ninh Già Dạng bắt đầu kéo dài câu chữ: “Dô~~~”
“Bác sĩ Thương thật dính người.”
Thương Dư Mặc vươn tay xoa nhẹ chân mày của mình.
Nếu chuyện này đã bị cô phát hiện rồi thì anh cũng phải không giấu diếm làm gì nữa. Anh còn đưa ra yêu cầu: “Ngày mai anh sẽ đến nước G vào lúc năm giờ chiều, em phải đến đón anh đấy.”
“Không đón!”
Mắt hoa đào của Ninh Già Dạng cong cong, cô cố ý trêu anh, sau đó cúp điện thoại.
Rồi lại vui vẻ đi ngủ.
Còn chuyện đạo nhái hay bình luận về vòng tay gì đó.
Ai thèm quan tâm chứ!
Con hổ nhỏ muốn đến chỗ cô!
Liên hoan phim diễn ra trong mười hai ngày, sau khi kết thúc khâu thảm đỏ, phải đợi mấy ngày nữa mới có thể chính thức bước vào lễ trao giải.
Cho nên mấy ngày nay Ninh Già Dạng rất rảnh rỗi.
Hôm sau.
Ngôn Thư và Tiểu Lộc còn tưởng sẽ thấy vẻ mặt mệt mỏi của tiên nữ, nhưng hai người họ lại không ngờ…
Trời vừa sáng, tiên nữ đã thức dậy và bắt đầu tắm rửa, trang điểm rồi tự chuẩn bị đồ trang sức và tạo kiểu.
Lúc trước, khi đi thảm đỏ cô cũng không chuyên tâm như thế này!
“Chồng của em sắp đến.”
Ninh Già Dạng đang thoa một lớp kem dưỡng, sau đó tung ra một tin tức bùng nổ.
Lông mi của cô chậm rãi hất lên: “Hầy, cũng hết cách rồi, ai bảo em có một ông chồng dính người như thế chứ.”
“Cho nên ngày hôm nay em cho hai người nghỉ ngơi, đi ra ngoài dạo phố gì đó đi, đừng ở đây nữa.”
Ngôn Thư: “...”
Ý câu này là đang chê hai người họ chướng mắt à?
Ninh Già Dạng từ từ bổ sung: “Toàn bộ tiền ăn uống mấy ngày này của đoàn cứ để em thanh toán.”
Ngôn Thư với Tiểu Lộc liếc mắt nhìn nhau.
Chờ chút?
Ai sắp đến?
Bác sĩ Thương!
Hèn chi tâm trạng của vị tổ tông này lại đột ngột tốt lên như thế.
Đúng lúc Tiểu Lộc nhớ đến điều gì đó, em ấy âm thầm lấy điện thoại ra, rồi bắt đầu tìm tòi từ khóa nào đó lần nữa…
Rồi phát hiện.
Trong một đêm toàn bộ các bình luận đã bị xoá sạch!
Phong cách đơn giản vừa thô bạo vừa dứt khoát như vậy, chắc chắn là do “ tiên giáng trần” làm.
Tiểu Lộc đưa điện thoại lên: “Chị, chị xem này!”
Tầm mắt của Ninh Già Dạng dừng lại.
Cô cứ tưởng Thương Dư Mặc không nhắc đến chuyện này là do không nghĩ chuyện này có cái gì to tát, nhưng cô không ngờ anh lại giải quyết thẳng thắn như thế.
Năm giờ rưỡi chiều, tại lối ra của sân bay quốc tế, trong một chiếc ô tô Rolls-Royce màu đen.
Tiên nữ ngoài miệng kiêu ngạo nói không đến đón, lúc này cả người đã cuộn tròn vào trong lồng ngực của người đàn ông.
Chỉ hận không thể dán lên đó.
Ngón tay thon dài của Thương Dư Mặc lười biếng đỡ sau gáy của cô, xoa xoa theo thói quen, động tác của anh rất nhẹ nhàng: “Hửm? Cuối cùng là ai dính người đây?”
Cánh tay tinh tế của Ninh Già Dạng quấn chặt lấy cổ của anh, gò má cọ lên gò má hơi lạnh của anh: “Em dính người, em là người dính người nhất.”
Dỗ mèo to, cô rất có kinh nghiệm.
Tình huống nào cũng xử lý được.
Cô chỉ hi vọng anh có thể quên chuyện hai sinh viên thực tập mấy ngày trước.
Đầu ngón tay của người đàn ông chậm rãi nâng cằm cô lên, môi mỏng phủ kín lên đó.
Rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp nhau.
Lại hôn môi khăng khít giống như rất lâu rồi mới gặp lại.
Hôm nay, Ninh Già Dạng mặc một chiếc váy mỏng màu trắng có thắt lưng. Còn thắt một sợi dây hình nơ con bướm ở cổ, chẳng biết từ lúc nào đã bị người đàn ông tháo ra. Một mảnh da thịt trắng như tuyết lộ ra trong không khí.
“Á...”
Lúc này đôi mắt anh đào của Ninh Già Dạng đã mê mang hơi nước, cô nhìn nóc xe, trong đầu hiện lên câu nói kia của Tiểu Lộc.
–– Xe chấn sao?
Trợ lý Lục đang canh ở ngoài cửa xe cũng kinh hồn bạt vía.
Tất nhiên anh ta không dám tiến đến xem, nhưng lại lo người đi ngang qua sẽ vô tình phát hiện được điều gì đó.
Mười phút sau, cơ thể của Ninh Già Dạng như không xương, mềm nhũn nằm nhoài trên bả vai của Thương Dư Mặc.
Liếc mắt là có thể nhìn thấy đôi tay thần tiên của người đàn ông kia dính một vệt nước. Anh đang dùng khăn ướt rồi từ từ lau sạch, từ đầu ngón tay đến ngón tay, sau đó đến lòng bàn tay, không hề bỏ sót chỗ nào.
Đôi môi đỏ mọng ướt át của Ninh Già Dạng mím lại, cô cụp mắt xuống thì nhìn thấy Thương Tiểu Mặc.
Hình như quần tây màu đen không thể che giấu được độ cong của nó.
Tiên nữ làm người “có ơn tất báo”, Ninh Già Dạng không chút khách khí duỗi tay ra.
Một giây sau…
Cổ tay nhỏ đã bị nắm chặt lại.
Ninh Già Dạng ngẩng đầu lên nhìn anh, cô còn nhiệt tĩnh duỗi móng vuốt nhỏ của mình ra: “Thương Tiểu Mặc khó chịu kìa, em giúp nó một chút.”
Thương Dư Mặc lịch sự từ chối: “Không cần giúp.”
“Đừng ngại mà, giúp người vì niềm vui là tích phúc đức đó.”
Thương Dư Mặc thấy cô vợ nhà mình thích lấy việc giúp người làm niềm vui như thế, anh trầm ngâm hai giây, sau đó trả lời nhẹ như gió: “Đừng mà, nó ngại lắm.”
Ninh Già Dạng dừng lại: “?”
Đợi