Em Không Ngoan

Chương 93


trước sau


Weibo?
 
Tối hôm qua cũng đã nửa đêm nửa hôm, anh còn tâm trạng đăng Weibo?
 
Không phải rất thích ngủ sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ninh Già Dạng vừa rửa mặt, vừa nghe Tiểu Lộc bên cạnh om sòm về chuyện đã xảy ra.
 
Nào là viết kinh thư ở khoang phổ thông.
 
Nào là người theo chủ nghĩa duy vật lãng mạn.
 
Nào là chỉ mong ước vợ tôi bình an.
 
Đúng không?
 
Đến cùng sao câu nói này quen tai như thế, trong đầu đột nhiên hiện lên câu nói khắc sâu trong ấn tượng của cô ở miếu Nguyệt Lão mấy tháng trước.
 
Là Thương Dư Mặc viết?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón tay đang lau mặt của Ninh Già Dạng bỗng dừng lại, cuối cùng không thể bình thản giống như vừa rồi, vội vã mở Weibo trên điện thoại ra.
 
Lúc này trên hot search toàn là mấy từ Tiểu Lộc vừa nhắc đến.
 
Cô bấm vào câu nói trên hot search trước.
 
Câu nói trong buổi chụp hình kia, bất ngờ chính là cô đã từng thấy ở đâu đó.
 
Đôi mắt hoa đào của Ninh Già Dạng ngơ ra, theo bản năng bấm vào một bức ảnh khác.
 
Là anh ngồi ở khoang phổ thông, nghiêng mặt viết kinh Phật.
 
Chung chăn gối một thời gian dài như thế, Ninh Già Dạng nhìn ra được, chắc chắn biểu cảm này của anh là lúc gần hết kiên nhẫn, mà lại làm một việc yêu cầu tính kiên nhẫn cao như chép kinh Phật.
 
Nhìn thời gian trên hai bức ảnh, vừa hay là lúc cô ngã quỵ ở Nam Thành, anh trở về từ nước ngoài.
 
Thì ra là như vậy mà đến.
 
Đầu ngón tay trắng nõn của người phụ nữ nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh trên màn hình, lông mi rũ xuống, cô cũng rõ ràng hơn ai hết, chứng bệnh sạch sẽ của Thương Dư Mặc nghiêm trọng thế nào.
 
Nhìn tấm hình người đàn ông cao quý không ăn khớp với khoang phổ thông, Ninh Già Dạng không muốn kéo anh xuống thế gian trần tục.
 
Thương Dư Mặc vốn nên cao cao tại thượng nhìn xuống tất cả mọi người, không nhiễm bụi trần, không dính vào dục vọng tầm thường.
 
Vô thức muốn sờ thỏ ngọc ở cổ tay.
 
Lại một lần nữa không sờ soạng được gì.
 
Vốn dĩ thói quen này đã từng bước bị cô khống chế, không ngờ rằng lúc trong lòng không yên tâm, phản ứng đầu tiên vẫn là việc này.
 
Cười nhạt đành chịu, cũng giống như lúc trước cô tưởng rằng mình sẽ khống chế được mà không thích Thương Dư Mặc.
 
Chỉ là thói quen khắc sâu vào trong xương cốt, làm sao nói bỏ là bỏ được.

 
Loa ngoài điện thoại còn có tiếng của Tiểu Lộc: “Chị à, chị đã xem weibo của nam thần chưa?”
 
“Sao chị không kích động chút vào vậy?”
 
Đúng rồi, Weibo.
 
Ninh Già Dạng ngồi trên chiếc sô pha đơn, bấm vào weibo của Thương Dư Mặc.
 
Quả nhiên là tuyên bố vào rạng sáng.
 
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Sức lực thật dồi dào.”
 
Không hổ là động vật họ mèo, ban ngày thích ngủ, buổi tối tràn đầy sinh lực.
 
Tầm mắt của cô vô ý rơi vào bốn chữ “Vợ tôi bình an” ở bài đăng trên Weibo.
 
Vợ tôi bình an.
 
Cơ thể mảnh mai bỗng căng thẳng tầm khoảng nửa phút.
 
Ninh Già Dạng chậm rãi mấp máy cánh môi hơi khô, trong lúc hốt hoảng giống như đã hiểu ra điểm mấu chốt, lúc trước cô uống say rồi hỏi Thương Dư Mặc, đáp án của anh là có ý gì.
 
“Anh coi em là gì?”
 
“Là vợ của anh.”
 
Ý của Thương Dư Mặc là……
 
Cô là phu nhân của anh, là vợ của anh, cũng là người anh yêu.
 
Ninh Già Dạng chậm chạp rũ mắt, nhìn cổ tay trống trơn của mình, giống như bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, nhanh chóng đứng dậy, chạy tới mép giường, lần đầu tiên ghét bỏ chiếc giường của Thương Dư Mặc quá lớn.
 
Tìm cả buổi, mới tìm được chiếc vòng tay bạch ngọc trên Weibo ở dưới gối.
 
Dưới ánh mặt trời, Ninh Già Dạng quơ quơ cổ tay, màu ngọc trắng ngà gần như trong suốt, hoạ tiết chạm trổ tinh xảo hơn nhiều so với thỏ ngọc bị vỡ của cô, đặc biệt là hoạ tiết ở đuôi phần khoá, mặt trước là hoa văn sóng biển, mặt sau lại là hoa văn hình con hổ.
 
Trong mắt Ninh Già Dạng tràn đầy niềm vui, không hề tiếc chiếc vòng thỏ béo bị cô vứt bỏ.
 
Bởi vì cô đã có được con hổ nhỏ chỉ thuộc về riêng mình.
 
Ninh Già Dạng yêu thích không buông tay mà ngắm nghía rất lâu.
 
Hoàn toàn không nghe thấy Tiểu Lộc ở đầu bên kia vẫn gọi om sòm.
 
Chụp tấm hình con hổ nhỏ trên mặt khoá gửi cho Tiểu Lộc: [ Đáng yêu không? ]
 
Lần này Tiểu Lộc được chính chủ cho ăn no đường: [ Aaaaaaa, em chết đây. ]
 
Ngọt muốn chết.
 
Thật sự.
 
Hoá ra thật sự có người có thể bị ngọt đến chết.
 
Lúc Ninh Già Dạng điều chỉnh tâm trạng xong rồi xuống tầng, vừa hay gặp Thương Tòng Chi ở đầu bậc thang.
 
Anh em bọn họ ở hai gian phòng, một người ở bên trái, một người ở bên phải, cách một hành lang rất dài, ai cũng không ý kiến ai.
 
Thương Tòng Chi liếc mắt một cái đã nhìn thấy chuỗi vòng mười tám con thỏ ngọc đang rủ xuống trong lòng bàn tay Ninh Già Dạng.
 
“Đây là anh trai em đung quỹ tín thác của dòng họ mua bạch ngọc đó, không tệ không tệ, rất giá trị.”
 
Quỹ tín thác của dòng họ?
 
Ninh Già Dạng chớp chớp mắt, nâng cổ tay lên rồi lại quan sát chiếc vòng thỏ ngọc lần nữa.
 
“Này……Rất đắt sao?”
 
Mặc dù cô có nghiên cứu về ngọc khắc, nhưng mà đúng là chưa từng nghĩ đến giá trị.
 
Thương Tòng Chi thấy ánh mắt của Ninh Già Dạng mù mờ, trên mặt mang theo nụ cười thần bí: “Chị dâu, anh trai em yêu chị, làm sao có thể dùng tiền để cân nhắc.”
 
“Suy cho cùng, đây chính là anh trai tự điêu khắc, lại tự mình vào chùa nhờ Ý Từ đại sư đã lâu không xuống núi niệm chú chín chín tám mươi mốt ngày, so với giá của vòng ngọc, tâm ý mà nó chứa đựng mới là thứ đáng quý trọng nhất.”
 
Ninh Già Dạng bỗng cảm thấy chuỗi hạt trên đầu ngón tay có chút nóng lên.
 
Càng ngày càng nóng.
 
Dường như nhiệt độ từ đầu ngón tay chạy thẳng đến trái tim cô.
 
Thương Tòng Chi không quên nhắc nhở: “Nếu đã là vật báu được niệm chú, chị dâu cũng đừng để người khác động vào.”
 
Ninh Già Dạng có chút hốt hoảng mà đáp lại.
 
Hiện giờ cô nóng lòng muốn trông thấy người đàn ông đó.
 
Nếu không phải bị người ta tuồn ảnh chụp ra, thậm chí cô còn không biết Thương Dư Mặc đã làm nhiều chuyện như thế.
 
Sao động vật họ mèo ngoài lạnh trong nóng thế.
 
Cái gì cũng không nói.
 
Hết lần này tới lần khác…….
 
Mỗi một chuyện anh làm, đều khiến cô rung động không thôi.
 
Ninh Già Dạng nhìn phòng khách rộng lớn như vậy, không có một bóng người.
 
“Anh trai em đâu?”
 
Thương Tòng Chi cũng hơi lơ mơ, “Em không biết.”
 
Còn Mục Tinh Lan, một tay xách theo một đứa trẻ đi vào từ cửa.
 
Thấy các cô đang tìm người, anh ấy mở miệng nói: “Ba mẹ đi chúc Tết, bệnh viện của Thương lười nhác có một bệnh nhân cấp cứu cần điều trị gấp, chắc là đến tối mới có thể trở về.”
 
Đúng là Thương Dư Mặc ở lại bệnh viện một ngày một đêm.
 

Mãi đến sáng mùng hai mới trở về.
 
Thật may là đến Tết Âm Lịch, ba mẹ của Ninh Già Dạng cũng đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật thứ 28, hoàn toàn không cần đôi vợ chồng son đến nhà chúc Tết.
 
Mấy ngày trong kỳ nghỉ Tết Âm Lịch.
 
Nhiều lần Thương Dư Mặc ngủ đến khi tự tỉnh, bà Thương lại không làm ầm gọi anh thức dậy.
 
Vốn đa  thích ngủ, miễn là có thể ngủ, trong mắt động vật họ mèo cỡ lớn đang ‘ngủ đông’, cũng không nhìn thấy ba mẹ ruột, ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ, lần đầu tiên anh mất ngủ.
 
Sáng sớm mùng năm.
 
Ánh nắng rất đẹp, kiểu thời tiết này rất thích hợp để ngủ.
 
Chưa đến 8 giờ, người nào đó ham ngủ đã mở mắt, nghiêng người nhìn cô vợ nhà mình đang bận rộn trang điểm trước gương, giọng nói có chút khàn khàn, hiếm khi nào chủ động hỏi: “Đi đâu vậy?”
 
Ninh Già Dạng đã quần áo chỉnh tề, một chiếc váy dài màu đen vừa vặn, đơn giản khiêm tốn, chẳng qua bất kể là khuôn mặt hay vóc dáng của cô đều quá xuất chúng, vì thế làm tôn lên được vẻ thướt tha, da trắng mặt xinh.
 
Sau khi nghe thấy giọng nói lười biếng của người đàn ông trên giường.
 
Cô vén làn váy, chậm rãi đi qua.
 
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp đến tột cùng lộ ra vẻ dịu dàng nhàn nhạt, còn chủ động kéo chăn cho anh: “Đến công ty một chuyến.”
 
Thương Dư Mặc im lặng hai giây.
 
Chậm chạp ngồi dậy: “Anh đưa em đi.”
 
Chăn lụa trơn bóng thuận thế trượt xuống eo của người đàn ông, sau đó còn chưa ngồi dậy, đã bị Ninh Già Dạng đè lại, đắp chăn lại một lần nữa: “Anh thích ngủ như thế, làm sao có thể không buồn ngủ.”
 
“Chị Thư chờ em ở dưới tầng, không cần anh đưa.”
 
“Không phải muốn ngủ đông sao, anh ngủ đi.”
 
Động vật họ mèo cỡ lớn phải ngủ đông - Thương lười nhác: “..........”
 
Sợ nhất là bỗng nhiên vợ hiểu lòng người.
 
**
 
Phòng xăm hình của Khương Liệu, chưa đến giờ làm việc đã tiếp đón một vị khách đặc biệt.
 
Ninh Già Dạng ngồi trên sô pha, nhìn Khương Liệu tự mình thiết kế hình xăm cho cô.
 
Là một đám bọt sóng vừa tùy tiện vừa phô trương màu trắng, nhất là bản thân Ninh Già Dạng có làn da trắng như tuyết, hoàn hảo không tì vết, bất kể là hoa văn bọt sóng này ở chỗ nào, cũng khiêm tốn mà tinh

tế.
 
Hàng mi cong vút của Ninh Già Dạng rũ xuống, đầu ngón tay vuốt ve từ xương cổ tay xuống dưới chiếc vòng thỏ ngọc mới mua.
 
Trước đó chỗ sợi dây điêu khắc vẫn sẽ nhô lên chạm vào lòng bàn tay, nhưng chiếc vòng này lại không như vậy, không biết Thương Dư Mặc điêu khắc thế nào, thỏ ngọc chạm trổ tinh tế, cảm giác rất tốt.
 
Hôm nay hiếm khi nào Khương Liệu không đến bệnh viện.
 
Mặc dù không tự xăm cho cô, nhưng mà loại hình xăm này không thể thay đổi, anh ta vẫn phải kiểm tra để tránh phạm sai lầm.
 
Thấy cô giống như đang suy nghĩ, hỏi: “Không thích hình vẽ này à?”
 
Ninh Già Dạng dừng lại vài giây: “Chỉ là cảm thấy không có ý nghĩa gì.”
 
Tên của mình không có ý nghĩa gì?
 
Bà chị vừa tự cao tự đại vừa tùy tiện, không xăm hình xăm tên của mình, chẳng lẽ còn muốn xăm tên của Thương Dư Mặc?
 
Trước đó Khương Liệu nói cô rơi vào bể tình ái, đơn thuần là nói đùa.
 
Nghĩ đến cô đã thay đổi ý định xăm hình của mình, có thể là vì Thương Dư Mặc, nhưng mà chưa từng nghĩ cô sẽ muốn xăm ý nghĩa thuộc về người đàn ông này lên trên người.
 
Ninh Già Dạng mở Weibo ra.
 
Là bức ảnh đầu tiên trên Weibo của Thương Dư Mặc.
 
Những vì sao chìm xuống màn đêm, nơi trời và nước giao nhau, đám bọt sóng huênh hoang tuỳ tiện bao quanh một hòn đảo.
 
“Tôi muốn hình xăm này, cậu thiết kế một chút.”
 
Đầu ngón tay trắng trẻo nhỏ bé chỉ vào màn hình, giọng điệu của Ninh Già Dạng rất quả quyết.
 
Khương Liệu nhìn bức ảnh đó, bệnh nghề nghiệp khiến trong đầu anh ta lập tức hiện ra cấu trúc của hình xăm, nếu như hoa văn ở trên người Ninh Già Dạng, chắc chắn sẽ xinh đẹp đến rung động lòng người.
 
Nhưng mà anh ta không chút do dự từ chối: “Không được.”
 
Từ trước đến nay Ninh Già Dạng không có sở thích cố định.
 
Lúc còn bé thích hoa hồng như thế, thích đến mức chú Ninh vì cô mà vơ vét các loại giống hoa hồng trên toàn thế giới, thứ trang viên Ninh gia không thiếu nhất chính là hoa hồng.
 
Sau đó bỗng không thích hoa hồng nữa, sở thích đổi thành ngọc khắc.
 
Cho nên Khương Liệu biết, không phải Ninh Già Dạng thích hoa hồng, thậm chí cũng không ưa thích ngọc khắc, cô là người theo chủ nghĩa hoàn hảo tiêu cực, thích đồ vật hoàn hảo mà đẹp đẽ.
 
Những sở thích đó, không thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.
 
Nhưng diện tích hình xăm lớn thế này, cũng không thể chỉnh sửa.
 
Ninh Già Dạng mới 22 tuổi.
 
Qua sinh nhật năm nay cũng mới 23 tuổi.
 
Tương lai còn rất dài, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
 
Vẻ mặt của Khương Liệu nghiêm túc: “Nếu như có một ngày Thương Dư Mặc già rồi, hay là nhan sắc bị huỷ hoại, hoặc là khiếm khuyết không hoàn hảo, hay xuất hiện một người đàn ông càng ưu tú càng hoàn hảo hơn Thương Dư Mặc.”
 
“Đến lúc đó cậu hối hận vì hình xăm này, cũng đã muộn.”
 
……
 
……
 
Một mình Khương Liệu ngồi trong phòng khách, nhìn đèn neon lập lòe ngoài cửa sổ.
 
Trong đầu hiện ra câu nói trước khi Ninh Già Dạng xăm hình.

 
“Khương Liệu, cậu có hối hận vì gặp được Hạ Thanh Nại ở trấn cổ Nam Thành không?”
 
Nếu như không gặp nhau, anh ta vẫn là Khương Liệu ngang ngược khó thuần, hư hỏng không chịu gò bó.
 
Nếu như không gặp nhau, hàng đêm anh ta cũng sẽ không hồi hộp khó ngủ, sợ làm việc không thận trọng sẽ mất đi cô ấy.
 
Nhưng anh ta có hối hận không?
 
Trong phòng trống vắng, một mảnh tối đen như mực, mơ hồ có thể nhìn thấy đường nét của anh ta trên ghế sô pha.
 
Người đàn ông vốn có thân hình cao lớn, lại để lộ sự yếu ớt dễ bị tổn thương.
 
Rõ ràng biết.
 
Anh ta không hối hận.
 
Cho nên Ninh Già Dạng cũng không hối hận.
 
Từ nhỏ cô đã lớn lên trong gấm hoa rực rỡ, ánh trăng có ngàn tinh tú vây quanh, không phải chịu bất kỳ thất bại và đau đớn nào, vừa yếu ớt vừa sợ đau.
 
Vốn dĩ kiểu hình xăm màu trắng càng đau hơn so với những màu sắc khác một chút, nhất là diện tích của hoa văn lớn như thế, vị trí là sau lưng, hiển nhiên cảm giác đau đớn sẽ phóng đại lên vô số lần.
 
Thế nhưng một tiếng đau Ninh Già Dạng cũng không kêu, thái dương trắng nõn tinh xảo, giọt nước óng ánh gần như che kín khuôn mặt.
 
Tiểu Lộc ở bên cạnh nhìn thôi cũng đau lòng đến nước mắt lưng tròng, lau cho cô.
 
Hận không thể nói đừng xăm.
 
**
 
8 giờ tối, Bạch Hội Quán tối nay.
 
Ngày cuối cùng trong kỳ nghỉ Tết Âm Lịch, Tạ Cẩn và Mục Minh Triệt cũng tới Lăng Thành.
 
Hiếm khi nào thấy Thương lười nhác phiền não.
 
Mọi người nhao nhao nghĩ kế ( xem náo nhiệt ).
 
Chó độc thân Mục Minh Triệt: “Không phải cậu thích ngủ sao, vợ mặc kệ không phải tốt hơn sao, tha hồ ngủ đến địa lão thiên hoang [1] !”
 
[1] Dùng để chỉ thời gian dài đằng đẵng.
 
Tạ Cẩn cười lạnh: “Sợ nhất là bỗng nhiên vợ dịu dàng, hoặc là có chuyện lừa anh, hoặc là làm chuyện rất có lỗi với anh.”
 
“Lần cuối vợ dịu dàng với tôi như vậy, vẫn là lừa tôi có đứa thứ hai.”
 
Đã nói chỉ sinh một bé.
 
Phó Bảo Bối muốn sinh con gái, muốn trai gái đề huề.
 
Đây là vấn đề xác suất, lỡ như lại là một tên nhóc thúi thì phải làm sao bây giờ?
 
Trái lại Mục Minh Triệt hít một hơi lạnh, rất đơn thuần: “Chẳng lẽ em dâu cũng muốn lừa Thương lười nhác sinh con?”
 
Mục Tinh Lan nhớ lại tối hôm giao thừa, Thương Dư Mặc có bàn luận về con cái.
 
Giống như suy ngẫm mà nhìn về phía anh: “Là như vậy sao?”
 
“Vậy anh đừng uống rượu, đến lúc đó chất lượng của đứa nhỏ không tốt.” Tạ Cẩn rất có kinh nghiệm trong việc này, lập tức thò người ra giành lấy ly rượu của Thương lười nhác rồi nhấp một ngụm.
 
Vợ của anh ấy vì đứa thứ hai, đột nhiên đánh úp.
 
Hại anh ấy không dám uống rượu.
 
Bình thường Thương Dư Mặc phải ngủ 12 tiếng đồng hồ trở lên, sáng nay từ sau khi Ninh Già Dạng rời đi, anh lại không buồn ngủ, kéo dài đến bây giờ cũng chưa ngủ.
 
Lúc này mặt mày uể oải, cơ thể mạnh mẽ có lực tựa vào ghế sô pha, chân dài thờ ơ chống trên mặt đất.
 
Để mặc ly rượu bị cướp đi.
 
Con cái?
 
Thương Dư Mặc suy nghĩ một lát, khoảng thời gian trước anh chỉ nghiên cứu trái tim, không có thời gian nghiên cứu thần kinh của trẻ em.
 
Vì đề phòng bà Thương chợt công kích bất ngờ, quyết định sẽ đưa vào lịch học tập ngày mai. 
 
Nhưng mà…..
 
Sau khi Thương Dư Mặc trở lại Thanh Hạc Loan.
 
Phát hiện trong nhà yên tĩnh.
 
Biệt thự lớn như này, chỉ có người làm thỉnh thoảng đi ngang qua, thiếu đi sự náo nhiệt.
 
Đôi mắt màu nâu nhạt của người đàn ông hơi nheo lại, giọng diệu rất lạnh nhạt: “Bà chủ đâu?”
 
Quản gia lập tức kính cẩn giải thích: “Ông chủ, đêm nay bà chủ bay đến Bắc Thành, nói là sắp xếp công việc.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện