Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, gần như bao phủ cả khoảng sân trong thế giới tuyết trắng thuần khiết và trong lành.
Cửa sổ theo lối phục cổ nhưng không hề mất đi sự thanh lịch như ngăn cách hai thế giới.
Bên trong căn phòng, ánh đèn chập chờn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên người Ninh Già Dạng vẫn là chiếc váy đuôi cá mà cô đã mặc trong buổi tiệc tối, lúc này ngón tay xinh đẹp mảnh mai đang nắm chặt giá đỡ hình trụ của chiếc giường. Mái tóc đen dài ngang lưng xõa tung trên tấm lưng tuyết trắng của cô. Những dấu vết bí ẩn trên thắt lưng như thấp thoáng giữa trời đầy tuyết, lộ ra vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng lạnh lẽo như ngọc, đến cúc áo trên cổ cũng được cài lại chỉnh tề, đôi con ngươi dưới mái tóc xoăn ngắn màu đen chứa đầy tính xâm lược.
Ninh Già Dạng đi chân trần giẫm trên thảm, trọng tâm đặt ở giữa giá đỡ hình trụ được điêu khắc đẹp đẽ và lòng bàn tay đang giữ bụng cô của người đàn ông ở sau lưng.
Mới miễn cưỡng đứng vững.
Bỗng nhiên, cô cảm giác có gì đó mềm mại chạm vào lưng mình.
Đôi mắt hoa đào gợn sóng lăn tăn, hơi trợn to lên, vô thức nhìn vào tấm kính sát sàn bên cạnh.
Tấm gương phản chiếu rõ người đàn ông cao lớn hơi cong eo, đôi môi mỏng chạm vào hình xăm sóng nước màu trắng bạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rõ ràng nhẹ như lông vũ, nhưng Ninh Già Dạng lại cảm thấy từng đường nét trên hình xăm như muốn bốc cháy, đôi tay đang nắm chặt giá đỡ hình trụ bỗng mềm nhũn.
Trong đầu bị lấp kín bởi câu…..
Anh đang hôn cô.
Nhìn dọc theo đường cong sống lưng, ánh lửa bùng cháy rực rỡ.
Cả người đột nhiên bị kéo căng, cần cổ mảnh mai xinh đẹp vô thức ngửa ra sau, như hồ điệp bị gãy cánh, không chút do dự để lộ ra vẻ đẹp rung động lòng người vào khoảnh khắc cuối cùng.
Không biết qua bao lâu, người đàn ông bật ra âm thanh khàn khàn: "Bà Thương."
"Vâng?"
Rõ ràng là không làm gì cả.
Nhưng giọng điệu của cô gái kéo dài, pha chút mềm mại và mỏi mệt, một đôi mắt xinh đẹp ngập trong sương mù mông lung.
Một tay Thương Dư Mặc giữ chặt eo thon của cô, xương ngón tay của bàn tay khác cuộn lại, từ từ cởi cúc áo sơ mi trên cổ: "Xong rồi đi tắm, em nhé?"
Một giây sau khi hỏi xong.
Đầu ngón tay của Ninh Già Dạng vội vàng giữ chặt giá đỡ hình trụ…..
Chuỗi hạt thỏ ngọc bị trượt từ xương cổ tay lên tận khuỷu tay, khóa ngọc cũng theo đó mà lắc lư.
......
Động vật họ mèo cỡ lớn này có độc mà!
Hành động trước rồi mới hỏi?
Có ý nghĩa gì sao?
Anh cho rằng mình rất lễ phép đó hả?!
Giữa chừng, chuỗi hạt thỏ ngọc bị Thương Dư Mặc lấy xuống rồi treo lên giá đỡ trên giường, khóa ngọc đung đưa trước đôi mắt mù sương của cô cả đêm.
Ninh Già Dạng không thể nào nhớ nổi cảnh tượng sau đêm đó.
Từ chiếc váy đuôi cá bị phá hủy đến mức không nhìn ra hình dạng là có thể đoán được đêm đó đã xảy ra chuyện gì.
Không biết là anh có đam mê gì mà sau này cứ khăng khăng bắt cô phải mặc váy…..
"Cầu thần bái Phật".
Trước khi ngủ, Ninh Già Dạng cảm thấy có gì đó không ổn.
Chẳng lẽ không phải vì anh cảm động rồi đến hầu hạ mình sao?
Sao lại thành mình hầu hạ anh rồi?
Đối với điều này.
Anh Thương ra vẻ: Có thể hầu hạ lại.
Thận của bà Thương có vẻ không ổn nên từ chối luôn.
Mấy phút sau.
Bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, Ninh Già Dạng thò đầu ra khỏi lồng ngực anh, cánh tay trắng nõn tinh tế như ngó sen chống lên gối đầu, nhìn đôi mắt khép hờ của người đàn ông đẹp trai.
"Lần trước anh nói anh muốn học kỹ thuật, anh học thật à?"
Tiến bộ hơi quá rồi đấy.
Thương Dư Mặc không nhúc nhích, giống như đã ngủ thiếp đi rồi.
Ninh Già Dạng "chậc" một tiếng.
Đầu ngón tay sờ soạng lọn tóc xoăn trên trán anh: "Có nói không hả?"
15 phút sau.
Móng vuốt của sói con bỗng bị nắm chặt. Sau đó bị ôm chặt vào lòng thêm lần nữa, bên tai là giọng nói trầm thấp của anh: "Tuyết rơi rồi, sói con háo sắc cũng nên ngủ đông thôi."
Đậu má nó sói con háo sắc!!!
Nhưng đúng là Ninh Già Dạng rất buồn ngủ.
Bị anh ôm như thế, trước khi ngủ cô vẫn nghĩ: Sớm muộn gì cũng bắt được anh lén học kỹ thuật thôi.
Tất nhiên cô không hay biết gì về sóng gió trên mạng.
Nếu không phải hôm nau đã cho đám cư dân mạng một sự kích thích lớn, Ninh Già Dạng còn muốn công khai chuyện mình đã kết hôn.
Buổi chiều hôm sau.
Khi ngồi trên máy bay tư nhân về Lăng Thành.
Tiểu Lộc hưng phấn chụp chụp khắp nơi.
Ngôn Thư nghiêm túc thảo luận với Ninh Già Dạng về việc công khai một cách từ từ…..
"Đầu tiên, phải để cho fan hâm mộ biết chồng của em không phải là tên tóc xoăn màu bạch kim đã."
"Tiếp theo, phải thả manh mối từ từ."
"Chờ đến lúc bị chụp ảnh thì thuận thế công khai luôn."
"Mặc dù [ Bạch Lộ Vi Sương ] đang chiếu có nhiệt độ lẫn đánh giá rất tốt, nhưng phim nhận được đánh giá tốt mà không đạt giải thì đâu đâu cũng có. Em ngẫm lại mà xem, nếu em công khai tình cảm với bác sĩ Thương trên sân khấu nhận giải Nữ chính xuất sắc nhất thì cả thế giới sẽ chúc phúc cho hai người."
Bởi vì sự kỳ vọng của cư dân mạng với bà Thương quá cao, thêm vầng hào quang của giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất thì mới là thêu hoa trên gấm.
Bàn tay vàng của thần tiên giới y học x nữ minh tinh hào quang muôn trượng của giới giải trí, nghĩ đến là đã thấy một CP hoàn hảo rồi!!!
Ninh Già Dạng ngồi nghe Ngôn Thư vẽ đường cho mình.
"Em hiểu rồi, bọn em không chủ động công khai mà nên chờ phóng viên đến chụp."
Ngôn Thư: "..."
Tống kết chính xác đấy.
Nhưng cứ thấy sai sai chỗ nào ấy nhỉ.
Tiểu Lộc ngồi bên cạnh vô tư nói: "Mà này, Bác sĩ Thương đối xử với tiên nữ của chúng ta quá tốt ấy chứ, xưa nay anh ấy hiếm khi lộ diện, khiêm tốn thần bí, nhưng lại rất quan tâm đến hình xăm của tiên nữ, còn dùng máy bay tư nhân nữa!"
Lần cuối bác sĩ Thương dùng máy bay tư nhân là do tiên nữ bị dị ứng đó.
Đôi môi đỏ mọng của Ninh Già Dạng cong lên.
Cô cũng đang nghĩ đến buổi tối trên hòn đảo nhỏ đó.
Hình xăm đằng sau lưng cô cũng xuất phát từ điều này.
Ninh Già Dạng chống cằm nghiêm túc suy nghĩ, một nơi có giá trị kỷ niệm như vậy…..
Ngôn Thư thuận miệng hỏi: "Nghĩ gì thế?"
Ninh Già Dạng trả lời rất thản nhiên: "Muốn mua đảo."
Ngôn Thư/Tiểu Lộc:…..
Phòng họp chỉ được ngăn với phòng giải trí của các cô bằng vài tấm kính mờ, Thương Dư Mặc đang ngồi trên ghế sofa bằng da thật màu đen đọc sách, khuôn mặt lạnh lùng và bình tĩnh.
Ngoài phẫu thuật lồng ngực, gần đây anh còn muốn học thêm khóa học về thần kinh nhi khoa.
Trước đó anh chưa từng học về khía cạnh này.
Lục Nghiêu nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài.
Đoán đoán suy nghĩ của cấp trên rồi nói: "Ông chủ, hình như bà chủ muốn mua hòn đảo kia."
Người đàn ông đẹp trai ngồi nghiêm chỉnh, hờ hững nhấc mí mắt, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt: "Vậy còn không đi sắp xếp?"
Lục Nghiêu đáp ngay: "Vâng!"
Anh ta chỉ sợ ông chủ nói thêm câu: "Cần tôi dạy anh làm không?"
Như vậy ngày anh ta bị sa thải sẽ không xa nữa!
***
Ninh Già Dạng về Lăng Thành không bao lâu, bỗng nhiên có một ngày cô nhận được hơn mười bức ảnh chụp và tài liệu về các hòn đảo nhỏ có thể mua từ Lục Nghiêu.
Trợ lý Lục: [ Cô thích cái nào? ]
Ninh Già Dạng nhướng mày, cô đang định mua một hòn đảo.
Nhưng cô muốn tự mua để tặng cho Thương Dư Mặc một bất ngờ.
Vậy nên Ninh Già Dạng từ chối rất dứt khoát: [Không thích cái nào hết. ]
Trợ lý Lục đau đầu.
Chẳng lẽ lúc ở trên máy bay, bà chủ chỉ có hứng thú nhất thời thôi sao.
Là do anh ta hiểu lầm à?
Ninh Già Dạng bổ sung: [ Anh ấy không được phép tiêu xài phung phí tài sản sau hôn nhân của chúng tôi! ]
Trợ lý Lục: [ Đúng..... ]
Trên xe bảo mẫu.
Trên đường từ công ty trở về nhà, hôm nay cô nhận được đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất ở giải Gấu Vàng tại nước