Hắn tiến về phía cô thật nhanh như để xác nhận xem mình có đang nhận nhầm người không, nhưng khi nhìn rõ cô, cơn tuyệt vọng không biết từ đâu đến liền nhấn chìm hắn.
Hắn không biết chính mình đang nghĩ gì nữa, trong vô thức liền ôm chặt lấy cô gái nhỏ vào lòng, trong thâm tâm thực sự muốn khảm cô vào da thịt mình.
Mùi rượu nồng nặc sộc thẳng lên mũi, Tạ Thư Nhiên bị bất ngờ liền giãy giụa thoát khỏi vòng tay hắn nhưng bất thành
“Nhiên Nhiên, làm ơn đừng đẩy anh ra được không? Anh biết anh sai rồi, anh không nên đối xử với em như thế, đều là lỗi của anh! Chúng ta làm lại từ đầu được không? Hãy đối với anh như trước, anh nhất định sẽ trân trọng em lần này!”
Hắn gần như gào lên, lực tay mạnh đến nỗi muốn bóp nát cô.
“Buông tôi ra, anh làm tôi đau đấy!”
Hắn nghe vậy liền vội vàng buông lỏng tay ra, nhưng không hề có ý định thả cô đi.
Cô thở dài một hơi như để bình tĩnh lại rồi nói tiếp
“Du Thừa Hạo, chuyện của tôi và anh đã kết thúc rồi! Hiện tại không, tương lai lại càng không thể quay lại.
Vậy nên, hi vọng chúng ta không làm phiền nhau nữa.”
Nói xong, cô gạt mạnh tay hắn ra rồi rời đi.
Chính cô cũng không hiểu là vì rượu hay vì cái gì khiến hắn nổi điên mà chạy tới đây tìm cô nữa.
Trong nguyên tác, hắn rõ ràng không hề có tình cảm với nguyên chủ, lại càng không có chuyện hắn chủ động tìm nguyên chủ, chứ đừng nói tới việc hắn nài nỉ cô quay lại.
Thật là kì lạ!
“Tạ Thư Nhiên, em không được đi!”
Hắn hét lớn rồi chạy tới muốn kéo lấy cổ tay cô nhưng bất ngờ, một tấm lưng cao lớn đứng chắn trước cô đồng thời giáng một cú đấm mạnh vào mặt hắn khiến hắn lảo đảo lùi lại mấy bước.
“Cô ấy đã nói là không muốn rồi mà!”
Hà Cảnh không biết từ đâu xông tới, vừa khéo lại chọc tâm tình của Du Thừa Hạo lên tới đỉnh điểm
“M* nó, Tạ Thư Nhiên, thì ra em từ chối tôi vì tên nhãi này? Hắn chính là người em đang qua lại đúng không?”
Tạ Thư Nhiên khẽ nhíu mày, có vẻ sự việc này đang đi quá xa rồi thì phải.
Cô đang định lên tiếng thì Hà Cảnh liền lớn giọng nói
“Đúng vậy! Tôi là bạn trai của Nhiên Nhiên, anh tốt nhất nên tránh xa cô ấy ra đi!”
…
..
.
Hà Cảnh đưa Thư Nhiên về tận phòng.
“Cảm ơn anh chuyện vừa rồi.”
Hà Cảnh cười, anh ta tin rằng mình đã ghi được điểm trong lòng mĩ nhân rồi liền nói
“Không có gì! Chúng ta là đồng nghiệp thì nên giúp đỡ lẫn nhau mà!”
“Nhưng mà lần sau anh không cần làm vậy đâu…”
“Nhiên Nhiên đừng ngại, anh…”
Cô cắt lời
“Đây không phải là ngại hay không.
Tiền bối à, anh biết chúng ta đều là người của công chúng mà.
Nếu chuyện vừa rồi bị quay lại rồi up lên mạng thì sẽ là vấn đề lớn đó.
Anh đã