Sau khi Giang Triều Vỹ rời đi, mẹ Tạ liền gọi điện tới
“Alo, mẹ!”
“Con trai, lâu rồi mẹ không thấy mặt con rồi đó! Tối nay về nhà ăn một bữa nha!”
“Vâng, con biết rồi!”
.
.
.
Trường đại học B.
Hi Nhiễm khoác tay Thư Nhiên, vừa đi vừa nói chuyện
“Sao rồi Nhiên Nhiên, buổi thử vai lần này của cậu suôn sẻ chứ?”
Dạo này, chị Tiêu có gửi cho cô kịch bản của vài bộ phim truyền hình khá hay kêu cô đi thử vai.
Lạ là, lúc casting đạo diễn tỏ ý hài lòng nhưng sau cùng lại là từ chối.
Một bộ thì thôi, đến 3 bộ đều y nguyên như vậy.
Điều này không khỏi khiến cô nghi ngờ liệu rằng có phải Du Thừa Hạo âm thầm nhúng tay phá quấy cô hay không.
“Không suôn sẻ.”
“Không phải chứ? Đạo diễn khó tính vậy sao? Đại mĩ nhân thế này mà cũng từ chối!”
“Đương nhiên, không có ô dù thì liền bị thổi bay thôi!”
Cô thản nhiên nói.
“Cậu chẳng phải có nhà họ Tạ chống lưng sao? Chỉ cần cậu tiết lộ danh tính…”
“Không được! Mình muốn tự đi lên!”
“Ừm! Nhiên Nhiên can đảm cố lên! Tớ sẽ ủng hộ cậu tới cùng!”
Cô cười cười đáp
“Ai da, Nhiễm Nhiễm của tớ đúng là đáng yêu nhất mà! Cái miệng này sao lại ngọt thế cơ chứ!”
Hai người vừa đi vừa đùa nghịch cho đến tận cổng trường.
“Này, anh trai cậu tới đón kìa!”
Hi Nhiễm chỉ về phía bên kia đường, người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào thân xe, gương mặt điển trai cùng khí chất khiến ai đi qua cũng kiềm không được mà ngoái lại nhìn nhiều thêm một lúc.
Thậm chí, còn có mấy cô nữ sinh xinh đẹp của trường Thư Nhiên cũng lân la tới xin số điện thoại, nhưng đều bị anh từ chối phũ phàng.
“Xin lỗi tôi có bạn gái rồi.”
Hi Nhiễm chọt tay cô
“Ủa, anh trai cậu có người yêu rồi hả? Minh tinh nào đấy, kể mình nghe với!”
Thư Nhiên cười ẩn ý
“Bí mật!”
Nói xong cô liền vẫy tay với Hi Nhiễm rồi bước về phía Tạ Bắc Thần, nụ cười càng thêm phần rạng rỡ.
Mà cảnh này rơi vào mắt Hi Nhiễm lại khiến cô ấy thoáng sửng sốt, sao cứ có cảm giác sai sai nhỉ? Ánh mắt ấy mang theo nhiều hơn là một quan hệ anh em? Nếu Hi Nhiễm chỉ là một người qua đường, chắc chắn cô sẽ tưởng đây là một cô gái nhỏ đang lao vào vòng tay của người yêu sau bao nhớ nhung mất!
.
.
“Xem ra anh rất được phái nữ yêu thích nhỉ?”
Tạ Thư Nhiên từ từ tiến lại gần anh, nhí nhảnh hỏi
Tạ Bắc Thần nhìn cô gái nhỏ, nhịn không được mà vuốt nhẹ má cô
“Sao nào? Ghen rồi hả?”
“Sao phải ghen? Em đây chỉ là tinh tế nhắc nhở anh thôi! Hoa đã có chậu thì tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút!” – giọng cô cao hơn một tông so với bình thường, ánh mắt cảnh cáo hiện rõ
“Chẳng phải anh đều từ chối họ rồi sao?”
Anh bất đắc dĩ cười, nhưng thật ra dáng vẻ này của cô khá đáng yêu!
“Được rồi bảo bối, mau lên xe đi!