Tạ Thư Nhiên xoa xoa cái đầu đau nhức, toàn cơ thể như sợi bún èo uột.
Cô lăn qua lăn lại mấy vòng trên chiếc giường lớn rồi mới lười biếng mở mắt.
Căn phòng trước mắt này lạ quá! Chả nhẽ cô lại xuyên không rồi hả?
Nhưng hình như đây là phòng cho nam mà? Lần xuyên này đến giới tính cũng đổi sao?
Cô sợ hãi sờ mó cơ thể mình, nhận ra ngực mông còn đủ liền thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, cửa phòng được ai đó mở ra.
Cô vội quay ra thì thấy Tạ Bắc Thần đứng dựa người vào khung cửa, thân hình to lớn cao gần mét 9, cân đối và hoàn hảo khiến cô ngây ngốc một hồi.
Anh lúc này hơi khác so với anh cô thường thấy, tóc không vuốt keo mà xõa ra tùy tiện trước trán, trên người là chiếc áo phông đen cơ bản cùng quần ống suông nhưng quá thừa để tôn lên góc cạnh cơ thể.
Cô vỗ hai cái vào mặt, tự nhắc nhở: “Tạ Thư Nhiên, giờ không phải lúc để mê trai đâu!”.
Cô hồi tưởng lại cơn say sỉn đã qua nhưng chỉ nhớ tới đoạn được anh lôi về xe là hết.
Cô cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt lo lắng nhìn người đàn ông
“Hôm qua em không có làm gì khiến anh giận chứ?”
Vẻ mặt anh không chút gợn sóng
“Em đoán xem?”
Đoán cái mẹ gì chứ? Cô mà nhớ thì cần phải hỏi à?
Thôi được rồi, anh không nói thì bỏ qua đi
“Thế… đây là căn hộ của anh à? Là anh đưa em về đây sao?”
“Nếu không thì là của Du Thừa Hạo chắc?”
Thư Nhiên ngơ luôn, sao anh lại nhắc tới cái tên này ở đây? Kiểu này chắc chắn là họa từ miệng mà ra rồi, thôi thì cứ bào chữa trước rồi tính sau.
“Anh à, hôm qua em say, lời nói ra toàn nhảm nhí thôi! Anh coi như là chưa nghe gì đi nha!”
Sắc mặt anh có vẻ còn kém hơn, cô rén đến độ rụt cổ lại.
Lại nói sai rồi sao?
Tạ Bắc Thần nhìn cô gái nhỏ, trong lòng nổi lên nhiều suy nghĩ.
Người ta bảo lời khi say là lời thật lòng nhất, mà hôm qua, chính miệng cô đã nói thích Du Thừa Hạo.
Vừa nãy lúc anh bước vào, vẻ mặt cô còn có chút thất vọng?
Đúng lúc không khí ngưng đọng đầy bối rối, điện thoại của cô vang lên.
Người gọi đến là mẹ Tạ
“Nhiên Nhiên dậy chưa?”
“Dạ, rồi ạ!” – cô vội đáp
“Dậy rồi thì ngoan một chút, đừng làm phiền anh trai con nha!”
“Con đâu phải kẻ phá phách đâu mẹ!”
“Rồi rồi, hai đứa ăn sáng đi nha, mẹ cúp đây!”
Điện thoại tắt, anh vẫn đứng đó nhìn cô.
Thư Nhiên ngại ngùng gãi đầu rồi hỏi
“Anh, nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
______
Tạ Thư Nhiên tắm rửa sơ qua để gột đi mùi rượu còn tồn đọng trên người rồi vệ sinh cá nhân đơn giản trong phòng tắm tại phòng anh.
Cô cũng chẳng biết tại sao hôm qua anh vác cô về đây nữa, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn anh một tiếng ha! Nếu đổi lại là anh đưa cô