#7
"Từ Tuyết, nếu không phải vì thân xác của ngươi còn tác dụng thì cánh tay này sớm đã bị đứt lìa rồi. "
Thi Vực bỏ lại một câu rồi biến mất không dấu vết, hắn vội vàng trở về phủ Thuần Hồn để gặp Ôn Noãn.
_________
Trở lại thời điểm hiện tại, trong lúc Ôn Noãn đang từ đường hầm âm gian trở về dương gian thì Thi Vực lại đi trước cô một bước. Hắn bây giờ đang đứng ở góc phòng phẫu thuật, ánh mắt chăm chú nhìn về gương mặt trắng bệch của Ôn Noãn, sau đó hắn đưa tay ra giữa không trung. Cỗ nhiệt màu xám xanh từ tay hắn chạy vào người của Từ Tuyết, lực đẩy mạnh mẽ của chúng nhanh chóng tách linh hồn và thể xác của cô ta ra làm hai. Linh hồn Từ Tuyết bị đẩy mạnh đến mức va đập vào tường, cô ta thét lên vì đau đớn, hai bàn tay ôm ngực thở hổn hển. Sau đó mắt cô ta kinh ngạc nhìn thân thể của mình đang nằm ở phía trước, hãi hùng kêu lên.
"Sao lại như vậy? "
Từ Tuyết nhìn thân thể của mình rồi nhìn về phía tay, cô lùi chân rồi hơi xoay đầu, bất chợt bóng dáng cao lớn và u độc của Thi Vực đập vào mắt Từ Tuyết, cô ta lùi về góc phòng, sợ hãi hỏi.
"Anh là ai? Tại sao anh lại ở đây? Tôi... Tôi bị sao thế này?"
Thi Vực di chuyển luồng ánh sáng trong tay, cả linh hồn Từ Tuyết ngay lập tức bị nhấc bổng lên. Thứ ánh sáng màu xám nhạt bóp chặt lấy cổ cô ta. Từ Tuyết khó khăn vùng vẫy.
"Buông tôi ra...khụ khụ... Khó... khó thở quá. "
Thi Vực mặc kệ sự phản kháng của Từ Tuyết, giọng điệu âm trầm của hắn lọt vào tai cô ta như âm thanh vọng đến từ địa ngục.
"Từ Tuyết, ta ra lệnh cho ngươi, mau nhập vào người Ôn Noãn, canh giữ thân xác cho cô ấy. "
Hắn vừa dứt lời thì lực trên tay đã hơi buông lỏng, cả người Từ Tuyết ngay lập tức mềm oặt ngã xuống sàn. Cô ôm lấy cổ mình, cả người run rẩy lùi về sau.
"Tại sao tôi lại phải làm theo lời của anh? "
Từ Tuyết dù sợ hãi nhưng vẫn cố chấp không nghe lời, cô đương nhiên không muốn làm nhiệm vụ canh giữ thân xác gì đó, huống hồ chi đây là Ôn Noãn, cô đương nhiên không cam lòng làm cho cô ta. Rõ ràng chỉ vài tiếng nữa thôi cô đã có một cuộc sống mới, tại sao cô lại phải tuân mệnh nghe theo lời người đàn ông kì lạ này
chứ.
"Đừng để bản thân vì sự ngu ngốc của mình mà chịu thiệt. Mau lập tức thi hành. "
Thứ ánh sáng màu xanh nhạt xuyên qua lòng ngực Từ Tuyết, cả người cô ta như có hàng vạn con cô trùng đang gặm cắn vào da thịt, Từ Tuyết đau đến mức nằm sụp xuống sàn, cả người lăn lộn như trong người có một ngọn lửa nóng rực đốt cháy, mãi một lúc sau linh hồn cô ta gần như trở nên trong suốt, Từ Tuyết dần dần không thể nhìn thấy tay mình nữa, cô ta liền hốt hoảng gào lên.
"Đau đau quá...Đừng, xin tha cho tôi, tôi làm tôi làm. "
Linh hồn của cô bay lơ lững giữa không trung, ánh mắt có chút bất đắc dĩ lẫn hoảng loạn khi nhìn thân thể Ôn Noãn. Cô ta chậm chạp di chuyển lại gần, ngay lập tức cỗ lực trên người cô ta liền ấn mạnh linh hồn Từ Tuyết vào người Ôn Noãn. Thi Vực thu lại nguồn sáng, chậm chạp nói.
"Ôn Noãn, tôi sẽ cố gắng tìm tử hoa tuyết cho em. Đến lúc đó em sẽ có thể trở về với chính thân xác của mình. Xin em hãy cố gắng đợi tôi."
Hắn lần nữa nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ôn Noãn, sau đó hắn hơi cụp mắt xuống rồi biến mất giữa màn đêm.
Ôn Noãn rơi vào một cơn ác mộng, cả người cô như bị nhấn xuống vực sâu vạn trượng rồi lại bị nhấc cao lên, lơ lửng giữa không trung. Cơ thể cô xoay tròn trong thứ ánh sáng màu tím nhạt, da dầu căng lên như dây đàn. Một lực hút mạnh mẽ ập vào người Ôn Noãn, cổ họng cô vì chịu áp lực lớn mà trở nên đau rát như bị vật gì đó đâm vào. Mắt Ôn Noãn mờ dần, trong bóng tối lạnh lẽo đến rợn người. Tiếng nói trầm thấp của Thi Vực lại vang lên.
"Ôn Noãn, sẽ không đau, đừng khóc. "
Ôn Noãn cố nén nước mắt sắp ứa ra, cô như một người bị thôi miên, mi mắt nhắm chặt lại.
_____
Ôn Noãn bị vết thương trên người làm đau mà tỉnh lại, ánh sáng vàng nhạt của mặt trời buổi sớm xuyên qua mắt cô, Ôn Noãn hơi nhíu mày nhìn trần nhà trắng tinh, hơi nghi hoặc.
"Từ Tuyết, em tỉnh lại rồi. "
#còn.