Một phần cô nói toẹt ra như thế là mong anh đừng lại gần mình nữa.
Đâu ai muốn làm bạn với người có hoàn cảnh như cô kia chứ,không phải vì cô bi quan nhưng bạn bè trước kia đều xa lánh cô.
Những bạn nam theo đuổi cô cũng sợ hãi mà tránh xa,một người mang danh con gái của kẻ giết người thì làm gì có ai bằng lòng ở bên cạnh.
Sở Ngữ Yên nhìn vào khuôn mặt của thiếu niên.
Anh như bất động tại chỗ không nói một câu nào chỉ nhìn cô.
Ánh mắt đấy là thương xót hay là cảm thấy cô đáng thương nhỉ.
Đôi mắt anh rất sâu hệt như cái động không đáy.
Không thể xác định rõ cảm xúc nơi đấy.
Qua một hồi cô mới nghe giọng trầm khàn của anh vang lên.
-Bây giờ cậu sống một mình sao.
-Tớ sống ở nhà dì.
Chắc anh chỉ hỏi tới đây cho lấy nệ thôi nhỉ,dù gì cô đã trả lời thế kia anh mà không đáp lại thì không phải rất tệ sao.
Cô cũng không muốn nhìn tình huống khó xử này thêm nữa liền buộc miệng.
-Cậu đã biết hoàn cảnh tớ ra sao rồi thì tránh xa tớ đi!
Cô muốn nói thêm gì đó nhưng lại thấy không cần thiết nên định rời đi,chỉ vừa mới đi được vài bước thì liền bị anh kéo lại về.
Sao khuôn mặt của anh lại tức giận thế kia,cô đã nói gì sai rồi sao.
Cô mơ hồ cảm nhận được độ run nhẹ nơi anh nắm lấy,bàn tay thô ráp kia đang run sao? lúc này cô mới ngẩng đầu lên đối mắt với anh thì nghe anh mắng,nhưng là kiểu mắng rất nhẹ nhàng ấy.
-Tránh xa cái rắm,cậu tưởng ông đây là loại người gì?
Ý của anh là sẽ không tránh xa cô khi biết hoàn cảnh của cô như vậy sao,nhưng nhìn vào đôi mắt chân thành đấy cô hoàn toàn tin tưởng lời nói của anh.
Vì sao chứ vì cái gì mà anh lại làm như vậy.
Mặt cô không có lấy một gợn sóng mà hỏi thẳng.
-Cậu thích tớ?
Bàn tay to lớn với những khớp xương rõ ràng của anh vẫn đặt trên cánh tay nhỏ nhắn kia,nghe cô nói vậy thì hơi dùng sức rồi lại buông cánh tay cô ra.
Khuôn mặt vạn năm không có biểu cảm của anh bây giờ lập tức phiếm hồng.
Lông mi vừa dài vừa dày che đi đôi mắt đen như mực kia.
Cô nghe được giọng anh rất nhỏ nhưng vẫn khàn khàn như thế.
-Ừm! thích cậu.
Sở Ngữ Yên bất ngờ không kịp chuẩn bị,cô chỉ hỏi vậy thôi không ngờ lại là thật ư.
Một người cao ngạo tỏa sáng như anh lại thích một cô gái nhạt nhẽo như cô?Trái tim giống như bị dao đâm trúng,cô vội nhìn sang hướng khác.
Không dám nhìn thẳng vào anh nữa.
Nhìn biểu cảm hiếm thấy kia của cô.
Đuôi mắt anh hơi cong,cằm nhếch lên,cười dịu dàng.
Bàn tay một lần nữa lại nắm gọn lấy cổ tay nhỏ nhắn kia,thứ anh muốn nắm là bàn tay của cô cơ nhưng như vậy sẽ dọa cô gái nhỏ mất.
-Dẫn cậu đi chơi.
Sở Ngữ Yên bị kéo đi thì ngơ ngác,cô vẫn chưa trả lời câu vừa nãy của anh mà.
Bước chân của cô dừng đột ngột lại ánh mắt gắt gao nhìn nấy chàng thiếu niên.
-Xin lỗi! tớ không thích cậu,nên chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách nhé.
Bạch Nhất Dương nhìn cô gái nhỏ,dường như ánh mắt đấy của anh chỉ giành cho một mình cô.
Bàn tay của anh vẫn không buông,anh kéo cô lại gần mình nói rõ ràng từng chữ.
-Vậy tôi sẽ theo đuổi cậu,đến khi