Ra khỏi gara một đoạn, Kiến Nhất đặt Vu Yên Nhi xuống đất, khi nãy còn hùng hổ đến lúc đối diện với Kiến Nhất, cô lại như con mèo ướt không dám ngẩng mặt nhìn anh.
"Em có bị thương không?"
Nghe giọng nói đầy sự quan tâm của Kiến Nhất, Vu Yên Nhi mừng rỡ ngước đầu dậy, lắc đầu lia lịa: "Em không bị thương"
Sau lưng Kiến Nhất, Từ Tuấn Vỹ và Hải Lý múa tay múa chân, mặt mày nhăn nhó diễn tả lời nói bằng hình thể. Vu Yên Nhi hoang mang nhìn bọn họ, chợt phát hiện nếu nói không bị thương Kiến Nhất chắc chắn sẽ phạt cô ngay. Vu Yên Nhi vội vàng gật đầu với vẻ mặt kiên định: "Ông xã, em bị thương rồi"
"Anh đưa em đến bệnh viện, tiêm vài mũi sẽ ổn"
Tay vừa bị Kiến Nhất nắm lấy, Vu Yên Nhi sợ hãi níu lại, vẻ mặt khẩn khiết nhận lỗi: "Ông xã, em sai rồi"
Biểu cảm không vui của Kiến Nhất thể hiện rõ trên mặt, anh kéo tay cô, gằng thấp giọng: "Về nhà"
Nhìn theo bóng dáng đáng thương của Vu Yên Nhi, ba người còn lại đứng mặc niệm một phút, cầu cho Vu Yên Nhi bình an vượt qua kiếp nạn này.
Ở nhà, nghe thấy tiếng của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, mẹ Kiến có chút ngạc nhiên, nghía sang đồng hồ vẫn chưa đến giờ tan trường, bà bước ra từ bếp lên tiếng hỏi: "Sao hai đứa về sớm..."
Mẹ Kiến ngơ ngác nhìn Vu Yên Nhi với vẻ mặt sợ hãi hoảng hốt bị Kiến Nhất lôi lên lầu, bà vội chạy theo lên.
Đẩy Vu Yên Nhi vào phòng, Kiến Nhất khóa cửa rút chìa khóa, nghiêm nghị nhìn cô.
Lần này Vu Yên Nhi mắc phải đại nghịch, phản kháng chỉ thêm bất lợi cho bản thân, cô hạ giọng hối lỗi: "Ông xã, em sai rồi"
"Sai? Em biết sai mà vẫn làm?" Kiến Nhất cau mày, giọng không lớn tiếng nhưng đầy tức giận.
"Ông xã, anh tha cho em lần này, tuyệt đối sẽ không có lần sau" Vu Yên Nhi mếu máo sắp khóc, lần này không phải diễn mà do cảm xúc thật sự tạo nên.
"Từ lúc em về đây thì đã xảy ra bao nhiêu cuộc đánh nhau rồi? Có phải trước giờ anh dễ dàng bỏ qua nên em mới không xem lời nói của anh ra gì nữa?"
Kiến Nhất bình thường dịu dàng ôn nhu bao nhiêu, lúc tức giận lại đáng sợ bấy nhiêu, từ ánh mắt đến lời nói đều toát lên vẻ giận dữ.
Mới có hai tháng, Vu Yên Nhi đã gây ra không ít phiền phức, đánh nhau liên miên như những học sinh hư hỏng. Nhỡ như Kiến Nhất bắt cô về lại Úc, vậy chẳng phải lại tiếp tục mỗi người một nơi? Nghĩ đến thôi Vu Yên Nhi đã sợ hãi bật khóc.
"Em khóc cũng vô dụng thôi, anh sẽ không bỏ qua cho em nữa đâu" Kiến Nhất cực kỳ kiên quyết với suy nghĩ lần này của mình.
Vu Yên Nhi đứng yên, bàn tay bấu chặt vào nhau, nước mắt chảy giàn giụa, từng giọt rơi trên mặt sàn.
Kiến Nhất cắm chìa khóa lại ổ khóa, anh đi đến ngồi xuống bàn học, lạnh lùng nói: "Nếu em đã thích làm điều mình muốn, anh sẽ không quản em nữa"
"Không phải... ông xã, em