Trong lúc mọi người cười nói xôm tụ như đã rất lâu mới gặp, Vu Yên Nhi lại ngồi yên lặng lắng nghe, còn Kiến Nhất bên cạnh chỉ bận tâm mỗi cô.
Bình thường Vu Yên Nhi rất tích cực tham gia vào các cuộc hội thoại nên khi cô đột nhiên không phản ứng mọi người liền biết có chuyện.
"Yên Nhi, cậu bị Kiến Nhất mắng à?" Hải Lý nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Trước những ánh mắt tò mò, Vu Yên Nhi mỉm cười, giọng mềm mại hơn hẳn thường ngày: "Các cậu nghĩ Kiến Nhất sẽ đành lòng mắng mình?"
Nghe giọng nói cùng với biểu hiện hiền lành đến khác thường của Vu Yên Nhi, ai nấy nhìn nhau hoang mang, còn nghĩ cô đã ăn nhầm cái gì đó mới cư xử kỳ lạ như thế này.
Nghe những lời Vu Yên Nhi nói, Kiến Nhất khẽ mỉm cười, dù trong hoàn cảnh nào cô vẫn nhớ anh luôn là người yêu chiều cô nhất. Đúng như lời Vu Yên Nhi, Kiến Nhất không đành lòng mắng cô, cũng sẽ không tỏ thái độ không hài lòng giống như những người khác, bởi cô là ngoại lệ duy nhất.
Một lát sau kem được mang ra, Vu Yên Nhi múc một muỗng thổi phù một hơi dài khiến những người còn lại vô cùng khó hiểu trước hành động của cô, chỉ có mỗi Kiến Nhất vẫn bình thản như thường lệ.
"Cậu thổi cho kem nguội à?" Từ Tuấn Vỹ buồn cười hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy có người thổi kem trước khi ăn.
"Không được sao?" Vu Yên Nhi ngơ ngác, nghi ngờ chính bản thân mình: "Kem lạnh như vậy phải thổi cho bớt lạnh mới không bị buốt, các cậu không ăn giống vậy?"
Không có tiếng trả lời, chỉ có những gương mặt không tin đây là sự thật. Vu Yên Nhi xoay đầu nhìn Kiến Nhất, biểu cảm anh hoàn toàn ủng hộ những hành động kỳ quái này của cô.
Trong lúc trò chuyện mọi người bàn đến việc chuẩn bị lễ Giáng sinh, Hải Lý đòi mọi người viết thiệp trao đổi, đang yên đang lành đột nhiên nhắm đến Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, cô hiếu kỳ hỏi: "Kiến Nhất, hình như trước đây ngày lễ nào cậu cũng nhận được nhiều thư tỏ tình nhỉ? Ai gửi nhiều nhất vậy?"
"Không biết, chưa từng xem qua" Thái độ Kiến Nhất dửng dưng, dáng vẻ không mấy bận tâm, dù lúc trước không có Vu Yên Nhi bên cạnh anh vẫn luôn ý thức được bổn phận của bản thân, thế nên nếu không phải có người cố ý nhét thư tình vào sách vở anh hay gửi trực tiếp đến nhà thì anh cũng không bao giờ để nó xuất hiện trong kho nhà anh.
Không hổ danh là hội cùng thuyền, câu hỏi của Hải Lý khiến Vu Yên Nhi vô cùng vừa ý, khóe môi cong nhẹ, điềm tĩnh hỏi Kiến Nhất: "Anh có muốn xem một lần không?"
"Làm gì? Anh không thích họ, nếu là em thì anh sẽ đọc" Kiến Nhất nhìn Vu Yên Nhi bằng ánh mắt cưng chiều, trong lời nói mang theo sự quyến rũ.
Vốn định nhân cơ hội này để nói ra việc Vu Yên Nhi đã đọc hết tất cả thư tình của người khác gửi cho anh, sẵn tiện công khai danh tính người gửi nhiều thư nhất, nhưng chưa kịp thực hiện ý định đã bị anh trêu đến ngại ngùng, Vu Yên Nhi vừa lắc đầu giả vờ chê bai vừa nói: "Em không sến súa vậy đâu"
Kiến Nhất mỉm cười dịu dàng, ngón tay đan xen đang năm siết chặt lại, nếu thực sự có ngày Vu Yên Nhi viết cho anh một bức thư tình, nói không chừng anh sẽ đóng khung treo lên. Bao nhiêu năm bên cạnh nhau, Vu Yên