Quay lại trường sau ngày nghỉ Tết dương lịch, mọi thứ đâu lại vào đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đồng thời giáo viên chủ nhiệm chọn một lớp trưởng mới. Có điều, ấn tượng tốt đẹp trước đây Lý Nhược để lại rất sâu đậm, tuy cô ta không phải người tốt nhưng thiếu đi một người cũng cảm thấy có chút trống vắng.
Bước sang học kỳ II, học sinh cuối cấp trong trường đều trở nên bận rộn với việc học hành, Vu Yên Nhi cùng cả nhóm vẫn như trước đây thường xuyên học nhóm nghe Kiến Nhất giảng bài chưa hiểu. Bên cạnh không có kẻ khẩu phật tâm tà, trong lòng không có bất an, cuộc sống tự khắc trở nên bình yên nhẹ nhàng.
Đêm giao thừa, trong khi người lớn quây quần ở phòng khách, Kiến Nhất cùng Vu Yên Nhi ở ban công chờ xem đón pháo hoa.
Kiến Nhất đứng gác hai tay trên thành lang can, Vu Yên Nhi chui dưới tay anh đứng vào vòng vây của anh, híp mắt cười lấy lòng, đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng.
"Ông xã, anh lại lớn thêm rồi sao?"
"Phải" Kiến Nhất hạ người về trước, Vu Yên Nhi ngã lưng lên thanh chắn ngửa đầu nhìn anh.
Vu Yên Nhi bày ra bộ dạng ủy khuất không vui, hiểu được tâm tư mãi không thể lớn của cô, Kiến Nhất chợt mỉm cười, ôn nhu cất lời: "Em cứ việc làm một đứa trẻ, anh sẽ thay em trưởng thành"
Đã lâu như vậy, Vu Yên Nhi nhận ra tình cảm Kiến Nhất dành cho cô chỉ nhiều thêm mà không hề thay đổi. Cô chỉ sợ bản thân không đủ tình cảm để đáp lại tấm chân tình anh mang đến. Thời gian trôi nhanh đến mức cô nhìn lại thì đã trôi đi một khoảng xa, hai đứa trẻ ngày ấy đã trở thành những cô cậu thiếu niên sắp trở thành người lớn.
Bàn tay Kiến Nhất ôm một bên mặt Vu Yên Nhi, ngón tay cái xoa nhè nhẹ trên da cô. Anh cúi người, khoảng cách giữa hai gương mặt liền rút ngắn lại, chỉ vài milimet là có thể chạm môi nhau.
Trong khung cảnh rung động từ những cảm xúc dâng trào, Kiến Nhất nhìn sâu vào mắt Vu Yên Nhi, ôn nhu bày tỏ: "Nhi Nhi, em đợi anh sáu năm, anh sẽ dùng cả đời để trả. Anh chỉ mong em vẫn là một cô bé vô tư vô nghĩ luôn luôn vui vẻ ở bên cạnh anh"
Vu Yên Nhi cười không đáp, bất ngờ hôn lên môi Kiến Nhất, lúc muốn rời ra bất ngờ bị anh ôm gáy giữ lại.
Phía sau lưng Vu Yên Nhi, pháo hoa rực rỡ được bắn lên trời, cả khu mỗi nhà vẫn còn mở đèn, tiếng hô vang cụng ly văng vẳng bên tai.
Không rõ nụ hôn mang theo vị ngọt ngào kéo dài bao lâu, lúc Kiến Nhất chịu dừng lại thì cánh môi Vu Yên Nhi đã có dấu hiệu sưng lên. Vu Yên Nhi vội xoay đầu nhìn lên trời, tàn pháo hoa cuối cùng rơi xuống, không còn một ngọn pháo nào được bắn lên nữa.
Thấy Vu Yên Nhi ngẩn người ra vì không xem được pháo hoa, Kiến Nhất nhịn cười kéo tay cô vào nhà: "Đi ngủ thôi"
Trong mấy ngày Tết, Vu Yên Nhi vừa được "thả" liền ăn bánh kẹo thỏa thích. Đêm muộn, nhân lúc Kiến Nhất ngủ say, Vu Yên Nhi lén lút leo xuống giường, gồng mình không để gây ra bất kỳ động tĩnh nào, ra được khỏi phòng liền nhanh chân chạy xuống phòng khách.
Dưới phòng khách, Kiến Nhật Nguyệt đang xem tivi, thấy được mặt Vu Yên Nhi liền lên tiếng