Siêu thị đông người qua lại, bóng dáng Tiêu Viễn An nhỏ bé xâm nhập dòng người đi mua sắm kia bỗng chốc trở nên bình thường.
"An An à, sao em lại ở đây." Giọng nói bất chợt vang lên sau lưng khiến Tiêu Viễn An đang lựa đồ giật mình.
"A, là anh hả làm em hết hồn."
Vương Vũ Phong cũng đang đi mua vài thứ thì bắt gặp Tiêu Viễn An.
"Ừm, hôm nay em có tới tiệm không."
Vương Vũ Phong dịu dàng xoa đầu Tiêu Viễn An.
Tiêu Viễn An có chút ngượng ngùng mà tránh ra xa.
Bàn tay Vương Vũ Phong vươn ra dừng lại trên không trung, hắn cảm thấy Tiêu Viễn An đang cố gắng giấu hắn cái gì đó.
"Em sao thế."
"À em không sao, em còn có việc nên em đi trước.
Tạm biệt anh, ngày mai gặp lại."
"Chờ đã." Vương Vũ Phong vội vàng giữ tay Tiêu Viễn An lại.
"Sao thế." Tiêu Viễn An không muốn để lộ bất cứ dấu vết nào cho Vương Vũ Phong thấy.
"Em hôm nay rất lạ, em có chuyện gì sao."
"Em..
Em không có.
A, trễ giờ rồi em đi trước đây." Tiêu Viễn An nhanh chóng rời đi để lại Vương Vũ Phong với sự ngơ ngác.
"Em ấy sao vậy."
Tiêu Viễn An trở về nhà chuẩn bị mọi thứ để làm bữa trưa cho Cố Vương Khiêm.
Lần nữa bước vào công ty khiến cậu không khỏi hồi hộp.
"Chị ơi có thể cho em gặp Cố Vương Khiêm được không ạ, em chỉ mang bữa trưa lên cho anh ấy rồi về ngay ạ." Tiêu Viễn An nhìn chị lễ tân xinh đẹp này coa chút quen mắt nhưng lại không thể nhớ là mình đã gặp được ở đâu đó rồi.
"Cậu nhóc dễ thương, không sao đâu em cứ lên đi." Nhã Mai đang buồn chán bỗng thấy Tiêu Viễn An thì sức sống như quay trở lại, một đứa nhỏ đáng yêu đến cỡ này sao cô nỡ làm khó được chứ, cô chỉ sợ Cố Vương Khiêm sẽ lại đuổi cậu ấy đi.
Nhìn bóng người nhỏ bé đang đi vào thang máy mà lòng cô não nề nên cô quyết định nói chuyện này cho mọi người trong công ty đều biết để có thể bảo vệ được cậu, sự xinh đẹp này không thể bị phá hủy bởi cái người mặt lạnh kia được.
Nhã Mai vừa nhắn lập tức cả nhóm người đều náo nhiệt cả lên.
Tiêu Viễn An lên tới tầng của Cố Vương Khiêm làm việc, vừa ra khỏi thang máy liền có một đám người nhìn về phía cậu.
Tiêu Viễn An cảm thấy rất kì lạ, sao mọi người đều nhìn cậu chằm chằm như vậy chứ.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên nhưng cây bút trong tay Cố Vương Khiêm vẫn không dừng lại.
"Vào đi."
Tiêu Viễn An hồi hộp nhẹ nhàng mở cửa đi vào, Quý Vương ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên.
"Cố Vương Khiêm tôi mang bữa trưa đến cho anh." Tiêu Viễn An thấy Cố Vương Khiêm vẫn đang làm việc thì không dám làm phiền, cậu để hộp cơm ở bàn rồi tính quay về.
"Chờ đã." Cố Vương Khiêm nghe được giọng nói quen thuộc thì dừng bút, anh đứng dậy kéo cậu lại.
Quý Vương ở một bên trơ mắt ra nhìn mình bị biến thành không khí.
"Em cũng ở lại ăn cùng tôi đi." Cố Vương Khiêm kéo người đến ghế số pha.
"Gì đây, nhìn ngon vậy cho tôi ăn cùng nha." Quý Vương mỉm cười lên tiếng.
Tiêu Viễn An giờ đây mới chú ý đến người ngồi ở đằng kia, là người hôm nọ đến tìm cậu.
Cố Vương Khiêm lười để ý đến Quý Vương nhưng cũng không thể để Quý Vương ở trong đây được, lỡ làm cậu sợ thì sẽ như thế nào.
"Quý Vương anh ra ngoài mua cho tôi ly cà phê đi."
"Nè, sao lại bắt tôi đi chứ.
Tôi không đi."
Quý Vương đang chuẩn bị tinh thần ăn trực vậy mà người đàn ông kia lại nhẫn tâm đuổi anh đi.
Cố Vương Khiêm híp mắt nhìn Quý Vương, Quý Vương như điếc không sợ súng vẫn ung dung ngồi đó chuẩn bị ăn cơm trưa do cậu nấu.
Tiêu Viễn An thấy hai người thân thiết thì nhớ tới lời nói của Quý Vương lúc trước, anh ta vừa là trợ lý vừa và bạn bè của Cố Vương Khiêm.
"Chào anh, tôi xin lỗi vì đã thất lễ với anh vào ngày hôm trước" Tiêu Viễn An đến bàn ngồi đối diện với Quý Vương.
Quý Vương thích làm việc cùng Cố Vương Khiêm nhưng lại không thích làm trên bàn làm việc vậy nên chiếc bàn duy nhất mà Cố Vương Khiêm dùng để tiếp đón khách bị Quý Vương lấy làm bàn làm việc.
"Không có gì không có gì.
Miễn sao cậu cho tôi ăn chung với cậu bữa này là đủ rồi."
"Vậy sao, vậy anh cứ tự nhiên, tôi nấu cũng nhiều lắm.
Để tôi dọn ra cho các anh ăn." Tiêu Viễn An dọn dẹp lại chiếc bàn chứa đầy giấy tờ các loại sau đó bày ra từng món mà mình đã làm.
Mùi thơm tỏa ra khiến Cố Vương Khiêm và Quý Vương bắt đầu thấy đói bụng.
Cố Vương Khiêm liếc nhìn Quý Vương sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Viễn An.
Quý Vương không để ý đến ánh mắt chết chóc đó của Cố Vương Khiêm, nhận lấy bát đũa từ Tiêu Viễn An rồi bắt đầu công cuộc lấp đầy cái bụng đói.
Cố Vương Khiêm làm sao có thể ngồi yên để Quý Vương ăn hết đồ ăn được, anh cũng cầm bát đũa lên cùng Quý Vương đại chiến.
Tiêu Viễn An ngồi ở một bện nhàn nhã ăn, vừa ăn vừa nhìn hai người kia cứ như trẻ con giành dật đồ chơi với nhau.
"Ăn từ từ thôi." Tiêu Viễn An không khỏi nhắc nhở.
"Cậu đừng có mà ăn hết đồ của tôi chứ." Cố Vương Khiêm dùng đũa