Ngày qua ngày thời tiết càng trở nên lạnh hơn.
Các cửa tiệm xung quanh đều tất bật với việc trang trí lại cửa tiệm cho hợp với thời gian lễ gáng sinh sắp tới.
Vương Vũ Phong cùng Tiêu Viễn An và Thu Uyển trang trí những bóng đèn lên cây thông, không khí vui vẻ khiến Tiêu Viễn An rất hạnh phúc.
Kiếp trước đến giáng sinh cậu đều không quan tâm đ ến, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà rồi đến tối lại ra quán bar, Tiêu Viễn An của lúc đó quả thực tệ hơn nhiều so với bây giờ.
"Xong rồi, cây thông đã được trang trí xong.
Thật lộng lẫy."
Tiêu Viễn An ngắm nhìn cây thông với đủ loại trang trí mà vui vẻ hát vài câu nhạc giáng sinh.
Vương Vũ Phong bật cười xoa đầu Tiêu Viễn An, vẫn là cậu bé mà anh thích.
"Chúng ta về thôi, đã trễ rồi."
Vương Vũ Phong lên tiếng đồng thời dọn dẹp lại mọi thứ.
Tiêu Viễn An cùng Thu Uyển sau khi dọn dẹp xong thì rời đi trước, giờ đây chỉ còn lại một mình Vương Vũ Phong ở trong cửa tiệm.
"Này, định ngắm cây thông đến lúc nào nữa."
Giọng nói lạnh lùng vang lên trước cửa khiến Vương Vũ Phong giật mình quay người lại, hóa ra là Quý Vương đứng đó.
"Anh tới khi nào vậy."
Vương Vũ Phong mang áo khoác bước ra ngoài sau đó khóa cửa tiệm lại.
Quý Vương đứng dựa lưng vào cửa xe, vừa nhìn Vương Vũ Phong vừa hút thuốc.
Quý Vương không thể nhìn ra được tâm tư của Vương Vũ Phong là gì, hắn ta muốn thứ gì anh cũng không thể biết được.
Đáy mắt anh dần hiện lên ký ức lúc đó, những lời nói của Vương Vũ Phong vẫn còn hiện hữu trong đầu anh.
"Quý Vương, tôi có đề nghị này dành cho anh."
Quý Vương ngồi dưa vào thành giường rút một điếu thuốc ra hút bỗng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Vương Vũ Phong thốt lên.
Vương Vũ Phong nằm trên giường ôm chiếc eo nhỏ gọn đó vào lòng mà nói.
"Tôi muốn anh trở thành bạn tình của tôi."
Quý Vương nhíu mày nhìn Vương Vũ Phong, anh còn tưởng tai của mình nghe không rõ liền hỏi lại.
"Gì? Cậu nói gì chứ?"
"Bạn tình, tôi và anh."
Vương Vũ Phong ngồi dậy, mặt đối mặt với Quý Vương.
Anh nhìn vào đôi mắt kia, đôi mắt đã ngưng cười giờ đây lại lộ ra một thứ đáng sợ khác mà ai được nhìn thấy, sự chiếm hữu không biết ở đâu ra tràn ngập trong không khí.
Ánh mắt của Vương Vũ Phong tựa như dây xích trói lấy anh khiến anh không thể nhúc nhích cũng không thể chạy trốn khỏi hắn.
Rốt cuộc Vương Vũ Phong đang xem anh là gì chứ.
"Nếu như tôi nói không thì sao."
Quý Vương hút một hơi thuốc rồi phả ra, làn khói trắng che đi khuôn mặt nhỏ bé của Quý Vương, hắn cũng không biết phải làm như thế nào mới đúng.
Vương Vũ Phong đang cảm thấy kỳ lạ, có thứ gì đó đang dần sôi sục trong con người hắn mà hắn không thể nào biết được.
"Tôi sẽ giam cầm anh."
"Một câu trả lời đúng đắn.
Nhưng tại sao cậu lại muốn làm vậy."
Quý Vương xuống giường nhặt những mảnh đồ vương vãi trên sàn nhà.
Tấm lưng trắng kia giờ đây được ngự trị bởi những đóa hoa đang nở rộ, khắp cơ thể của Quý Vương chỗ nào cũng để lại dấu vết của Vương Vũ Phong.
"Tôi không biết, tôi chỉ muốn làm như vậy thôi."
"Người anh em, cậu thật không biết điều."
Quý Vương nghe câu trả lời của Vương Vũ Phong thì bật cười, mọi chỗ trên người anh đều đang đau nhói, anh phải rời khỏi cái nơi chết tiệt này đã.
"Được thôi.
Lời đề nghị đó, tôi đồng ý."
Quý Vương trở lại hình dáng ban đầu, quay người lại gần Vương Vũ Phong sau đó liền cúi xuống cho hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.
Vương Vũ Phong chưa kịp cảm nhận được gì thì Quý Vương đã rời đi.
"Sao lại ngẩn người ra vậy."
Giọng nói của Vương Vũ Phong vang lên cắt đứt suy nghĩ trong đầu Quý Vương.
Quý Vương lắc đầu dụi tắt điếu thuốc rồi lên phía ghế lái ngồi.
"Về nhà của tôi đi."
Quý Vương chuẩn bị cho xe lăn bánh nói, từ cái ngày ấy bọn họ thường xuyên qua nhà