Ánh sáng ngày mới chiếu xuống làm mọi thứ trở nên sáng bừng lên, mặt trời dần dần ló dạng.
Quý Vương cũng bị ánh mặt trời đánh thức mà tỉnh dậy, nhìn xung quanh công viên một lúc lâu anh mới nhớ ra tối qua mình đã làm gì.
Bởi vì phải ngủ trên ghế nên Quý Vương cảm thấy toàn thân mình đau nhức rã rời.
Quý Vương mệt mỏi cất bước về nhà.
Đứng trước cửa nhà Quý Vương liền do dự không biết có nên mở cửa hay không.
Nghĩ đi nghĩ lại thì đây cũng là nhà của mình, Quý Vương quyết định mở cửa vào nhà.
Anh vừa kéo cửa ra liền có một lực đẩy nào đó đẩy cửa ra từ phía đối diện.
Vương Vũ Phong nhìn Quý Vương đang ngơ ngẩn liền cảm thấy tức giận.
Hắn lạnh mặt kéo Quý Vương vào nhà.
Điều Quý Vương lo sợ đã xảy ra, Vương Vũ Phong quả nhiên vẫn còn ở nhà anh.
Truyện Truyện Teen
"Cậu làm tôi đau." Lực tay của Vương Vũ Phong thật sự rất mạnh khiến Quý Vương phải nhăn mặt vì đau.
Vương Vũ Phong nghe Quý Vương bảo đau thì thả lỏng lực tay nhưng vẫn giữ lấy cổ tay của Quý Vương.
Vương Vũ Phong để Quý Vương ngồi xuống sô pha còn mình thì đứng nhìn anh từ trên xuống.
Quý Vương có cảm giác mình như là đứa trẻ bỏ nhà ra đi bị phụ huynh bắt về, thật áp lực.
Quý Vương không tự chủ mà nuốt nước miếng, lén lút nhìn Vương Vũ Phong.
Vương Vũ Phong đen mặt nhìn chằm chằm Quý Vương không nói lời nào.
Mà khoan, đây là nhà anh mà sao anh phải sợ gì chứ.
Quý Vương tự nhủ với lòng mình sau đó tự tin ngẩng mặt lên nhìn Vương Vũ Phong.
Vương Vũ Phong nhìn khuôn mặt tái nhợt đó mà chợt đau lòng, hắn thở dài rồi ngồi xuống cạnh Quý Vương.
Quý Vương thấy Vương Vũ Phong ngồi xuống thì giật mình lùi ra xa hắn một chút.
Vương Vũ Phong không nói không rằng kéo người ôm vào lòng, vốn dĩ thân nhiệt của Quý Vương không ấm áp gì giờ đây đi một đêm đã lạnh đến cóng người.
Nhiệt độ thấp đến đáng sợ này khiến Vương Vũ Phong có chút xót xa mà ôm anh chặt hơn.
Hắn muốn truyền một chút nhiệt cho anh, để anh bớt lạnh.
"Cậu làm gì đó." Quý Vương mặc dù rất thích cái ôm này nhưng để bảo toàn trái tim đang đập nhanh như muốn nổ tung kia thì anh nên cách xa Vương Vũ Phong một chút.
"Anh lạnh thật." Lúc biết được Quý Vương trốn đi hắn liền điên cuồng gọi điện cho Quý Vương.
Gọi mãi không thấy anh bắt máy hắn liền tưởng rằng anh đã chặn số hắn.
Mãi đến khi quay trở lại phòng ngủ hắn mới thấy điện thoại cùng ví tiền của anh để trên tủ đầu giường.
Vương Vũ Phong hoảng hốt, hắn liền chạy xuống tìm xung quanh nhưng không thấy Quý Vương đâu.
Vì sợ khả năng Quý Vương sẽ quay về nhà trong lúc hắn rời đi nên hắn liền quay trở về nhà anh ngồi chờ.
Chờ đến sáng, hắn cả một đêm mất ngủ không biết Quý Vương sẽ ngủ ở đâu, người có bị làm sao không.
Đến khi nghe tiếng bấm mật khẩu ngoài cửa thì Vương Vũ Phong vội vàng chạy ra, mở cửa ra chính là khuôn mặt nhợt nhạt của Quý Vương, bộ đồ ngủ mỏng manh không thể che đậy được sự run rẩy dưới cái lạnh của anh.
Vương Vũ Phogn như tức điên, hắn thầm chửi anh trong lòng.
Tại sao lúc đó lại bỏ chạy, nếu có bỏ chạy cũng phải mang theo bên mình tiền bạc và điện thoại chứ, không có ai lại ngốc nghếch như vậy chỉ mang một bộ đồ ngủ mỏng manh rời nhà.
"Vương Vũ Phong, cậu làm như thế này khiến tôi cảm thấy rất khó xử."
Quý Vương muốn đẩy Vương Vũ Phong ra nhưng sức lực của anh yếu hơn nhiều so với Vương Vũ Phong, chỉ như mèo nhỏ dùng đệm thịt đẩy người vậy.
"Khó xử? Tại sao lại khó xử chứ." Vương Vũ Phong nới lỏng vòng tay nhưng không để Quý Vương thoát ra.
"Mối quan hệ giữa hai chúng ta đã chấm dứt rồi.
Cậu mau rời khỏi đây đi, sau này cũng đừng liên lạc với tôi."
Thấy Quý Vương dứt khoát như vậy Vương Vũ Phong cảm thấy khó chịu trong lòng, tại sao lại muốn cắt đứt quan hệ với hắn vậy chứ.
Lúc trước không phải vẫn rất tốt sao, tại sao giờ lại muốn cắt đứt quan hệ chứ.
"Anh nói gì vậy.
Sao..
Sao lại muốn cắt đứt quan hệ với tôi."
Vương Vũ Phong luống cuống không biết làm gì mới phải.
Hắn ngỡ ngàng nhìn Quý Vương, hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp này.
"Thả tôi ra, tôi còn phải đi làm."
Quý Vương cố gắng chui ra khỏi vòng tay của Vương Vũ Phong sau đó đi vào phòng ngủ, một cái ánh mắt cũng không để lại cho hắn.
Cánh cửa phòng đóng lại, Vương Vũ Phong cứ vậy mà trơ mắt ra nhìn, nhìn Quý Vương sau khi thay đồ xong liền ra khỏi nhà, nhìn thấy Quý Vương lên xe rời nhà đi làm.
Một cái nhìn cũng không nhìn lại, Quý Vương cư xử như hắn là một người xa lạ.
Quý Vương nói là đi làm nhưng lại lái xe đến nhà Cố Vương Khiêm và Tiêu Viễn An, bây giờ vẫn là thời gian nghỉ lễ công ty