"Xin lỗi, tôi không thích cậu."
Quý Vương lạnh lùng gỡ bàn tay đang nắm lấy tay anh ra sau đó trở về lều.
Vương Vũ Phong cứ vậy ngơ ngác đứng ở đó, dường như không tin nổi rằng mình đã bị từ chối.
Câu chuyện sẽ diễn ra theo một chiều hướng khác nếu như Vương Vũ Phong không nói lời đó ra.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ sau ăn thì Thu Uyển liền đi dạo xung quanh, lúc này chỉ còn Quý Vương và Vương Vũ Phong ngồi đối diện với nhau.
Sau khi đã xác định được tình cảm của mình dành cho ai thì mỗi khi chạm mặt Quý Vương hắn đều trở nên hồi hộp một cách kì lạ.
"Quý Vương này, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Vương Vũ Phong thấp thỏm nhìn Quý Vương.
Quý Vương lúc đầu muốn từ chối nhưng khi nhìn sang thấy Vương Vũ Phong cứ như kẻ trộm thập thập thò thò thì không nỡ nên đành chấp nhận nói chuyện với Vương Vũ Phong.
"Chuyện gì.
Mau nói đi."
"Tôi..
Tôi..
Hay là mình đến chỗ khác nói đi."
Vương Vũ Phong nhìn xung, khách du lịch cười nói đi qua đi lại khiến hắn không dám mở lời.
Quý Vương thở dài đi theo Vương Vũ Phong, đến một nơi ít người Vương Vũ Phong bất chợt nắm lấy tay anh khiến anh giật mình.
"Quý..
Quý Vương à, tôi thích anh.
Là thật sự thích anh."
Quý Vương ngạc nhiên nhìn Vương Vũ Phong, anh cảm nhận được bàn tay đang nắm tay anh bỗng chốc run lên.
Khuôn mặt của Quý Vương chìm trong bóng tối, ánh đèo leo lắt ngoài kia chỉ có thể chiếu sáng được tới cằm của anh.
Vương Vũ Phong như đứa trẻ đang trông chờ người mẹ đi chợ về sẽ mua kẹo cho nó nhưng đến khi về người mẹ lại bảo rằng nó sẽ không được ăn kẹo nữa.
Đứa trẻ ngỡ ngàng, nó không biết mình đã làm gì sai mà mẹ lại không cho nó kẹo.
Lời nói của Quý Vương cũng giống như lời nói của người mẹ.
Vương Vũ Phong suy nghĩ rất lâu, hắn không hiểu tại sao Quý Vương lại từ chối hắn.
Hắn đã làm gì sai sao, Vương Vũ Phong nghĩ vậy liền trở về lều.
Bởi vì lều của Quý Vương bị Vương Vũ Phong giục đi rồi nên Quý Vương đành qua tạm lều của Cố Vương Khiêm nằm.
Vương Vũ Phong vén cửa lều lên nhưng lại không thấy ai ở trong này, hắn liếc nhìn mấy chiếc lều còn lại, phát hiện ra lều của Cố Vương Khiêm sáng đèn liền đi đến đó.
Quý Vương chỉ muốn yên tĩnh vài phút thôi nhưng chưa kịp nằm nghỉ thì cửa lều bị kéo ra sau đó Vương Vũ Phong như chú chó bự mà lủi vào bên trong.
"Cậu làm cái gì ở đây vậy hả."
"Tôi tới tìm anh.
Anh nói cho tôi nghe, tại soa anh lại từ chối tôi."
"Cậu bị điên phải không, vốn dĩ tôi không thích cậu từ ban đầu rồi.
Giờ thì làm ơn đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Vương Vũ Phong nghe vậy thì đột nhiên nổi giận đẩy Quý Vương nằm xuống.
"Cái gì vậy."
Quý Vương giật mình muốn ngồi dậy nhưng lại bị Vương Vũ Phong đè chặt.
"Tôi không tin là anh không có tình cảm với tôi."
Quý Vương nhìn Vương Vũ Phong sau đó bật cười.
Anh phải nói như thế nào thì Vương Vũ Phong mới thôi bám theo đây.
"Cậu không tin cũng đúng bởi vì tôi đâu có tình cảm gì với cậu.
Tôi thích người khác rồi."
Chân mày của Vương Vũ Phong nhíu lại, hắn nghiêm túc nhìn Quý Vương, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia khiến hắn không thể nào nổi giận với Quý Vương lâu được.
"Anh nói dối."
"Là thật."
"Vậy người đó là ai."
"Còn ai được nữa nhỉ, là Cố Vương Khiêm đấy."
Quý Vương phải đi đến bước đường cùng này cũng là do Vương Vũ Phong cả thôi.
Nhìn Vương Vũ Phong nghe được đáp án mà ngây cả người ra anh cảm thấy rất có lỗi, nhưng nếu không nói như vậy thì mối quan hệ rối ren này sẽ không đi đến được hồi kết.
Vương Vũ Phong nghe Quý Vương nói người mà anh luôn thích chính là Cố Vương Khiêm thì hoảng loạn, sao Quý Vương lại thích người đàn ông đáng ghét đó chứ.
"Anh..
Không thể nào..
Sao lại thích.."
"Đủ rồi, tôi đã trả lời cậu.
Phiền cậu trở về lều của mình để tôi nghỉ ngơi."
Vương Vũ Phong như không tin vào tai mình, hắn bật dậy chạy ra ngoài nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Cố Vương Khiêm.
Hắn phải hỏi cho ra lẽ mới được, Cố Vương Khiêm là người đã có gia đình, Quý Vương không thể thích một người như hắn ta được.
Sau khi ngắm cảnh đêm xong thì Tiêu Viễn An cùng Cố Vương Khiêm quay trở lại nơi cắm trại, trên