Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Tiêu Viễn An và Cố Vương Khiêm kết hôn với nhau.
Nhưng càng lúc Tiêu Viễn An càng thấy Cố Vương Khiêm thật sự la lùng, nhà cậu gần đây lại có thêm người ở đương nhiên người ở đó chính là Cố Vương Khiêm.
Ngày nào cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách cậu nhưng vẫn về nhà mỗi ngày, Tiêu Viễn An thật sự rất hoang mang, không phải là Cố Vương Khiêm có nhà riêng sao, sao lại ở nhà cậu chứ.
Cố Vương Khiêm cảm thấy bản thân mình dạo gần đây có chút thay đổi, kể từ khi được Tiêu Viễn An nấu cơm cho ăn thì hầu như ngày nào anh cũng về nhà cậu.
Cố Vương Khiêm phải thừa nhận rằng cơm cậu nấu thật sự ăn rất ngon, những món ăn đó so ra với nhà hàng thì có lẽ còn ngon hơn.
"Cố Vương Khiêm, bản hợp đồng này có vài vấn đề nhỏ." Người ngồi ở ghế sô pha vừa cầm bản hợp đồng xem vừa nói là Quý Vương.
Người này được xem như là ân nhân giúp đỡ Cố Vương Khiêm trong lúc khó khăn nhất.
Quý Vương híp đôi mắt màu xanh thẫm của mình nhìn Cố Vương Khiêm đang ngẩn người trên ghế.
"Cố tổng, bản hợp đồng có vấn đề." Quý Vương gọi Cố Vương Khiêm lần nữa, Cố Vương Khiêm hoàn toàn ngây người.
"Này, cậu có nghe tôi nói gì không đó." Quý Vương thật sự nhìn không nổi đứng dậy đi đến trước mặt Cố Vương Khiêm.
"Hả?" lần này Cố Vương Khiêm mới hoàn hồn lại.
"Có chuyện gì mà suy nghĩ đến ngẩn người thế kia."
"Không có gì." Cố Vương Khiêm mệt mỏi lấy tay che mặt mình lại.
"Chỉ là đang suy nghĩ một vài thứ."
"Một vài thứ mà ngơ cả người, hay đang nghĩ đến người vợ mới cưới." Quý Vương là người kề cận bên Cố Vương Khiêm lâu nhất, đương nhiên cũng phải biết tin anh đã kết hôn.
"..."
Thấy Cố Vương Khiêm im lặng, Quý Vương biết mình đoán đúng rồi.
"Sao nào, Tiêu Viễn An làm cậu không hài lòng à." Nhìn khuôn mặt trầm ngâm kia khiến Quý Vương chỉ muốn trêu chọc.
"Cậu muốn chết hả." Cố Vương Khiêm trừng mắt nhìn Quý Vương đang làm loạn, giật lấy bản hợp đồng từ tay Quý Vương xem.
"Ha ha ha, thật sự là có chuyện gì với cậu vậy, mấy ngày nay toàn thấy cậu ngồi thất thần không lo làm việc gì hết." Quý Vương nhẹ nhàng ngồi lên bàn làm việc của Cố Vương Khiêm, bởi vì thân hình của anh có chút nhỏ hơn Cố Vương khiêm nên ngồi trên bàn cũng không ảnh hưởng đến Cố Vương Khiêm đnag đọc tài liệu.
"Không có chuyện gì cả, chẳng qua Tiêu Viễn An mấy ngày nay làm tôi thấy rất khác biệt."
"Ồ, khác biệt ở chỗ nào." Quý Vương vui vẻ đung đưa chân, tay thì nghịch mấy thứ linh tinh để trên bàn.
Cố Vương Khiêm thấy Quý Vương nghịch cũng không nói gì, tùy ý để cho cậu ta phá vậy.
Cố Vương Khiêm im lặng, anh không muốn nói về chủ đề Tiêu Viễn An quá nhiều, nó khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sáng nay khi ngủ dậy xuống lầu thì anh đã nhìn thấy cậu trai trẻ năng động kia đang ở trong bếp làm bữa sáng, cậu mặc một chiếc áo phông trắng cùng quần đùi khiến anh không thể không nhìn nhiều hơn.
Tiêu Viễn An rất trắng, trắng đến phát sáng, còn có chút thịt, nhìn thật dễ thương, đôi chân dài trắng ngần kia đang phơi bày trước mắt anh như một chú thỏ trắng không hiểu chuyện cứ vậy mà lộ từng điểm yếu ra cho sói xám trông thấy.
Cố Vương Khiêm không hiểu sao lại nhớ tới hình ảnh ấy, cảm thấy bản thân mình bị điên rồi.
Đang lúc làm việc mà có thể nghĩ đến những thứ như vậy.
Quý Vương ở một bên nhìn Cố Vương Khiêm tự giày vò chính mình thì buồn cười, cái con người này rõ ràng quan tâm người ta nhưng lại không thích thể hiện ra bên ngoài.
"Hắt xì." Tiêu Viễn An đang ngồi học có chút khó chịu mà hắt hơi.
Không biết ai lại đang nhắc đến cậu.
Tiêu Viễn An có chút thẫn thờ, dạo gần đây Cố Vương Khiêm hình như để ý đến cậu nhiều hơn, cậu vui lắm nhưng mà cậu vẫn còn rất sợ Cố Vương Khiêm.
Cậu nhớ rất rõ một việc đó là ở kiếp trước Cố Vương Khiêm có người trong lòng, anh có thích một người, cậu không biết người đó là ai nhưng cậu cảm nhận được rằng đó là người mà Cố Vương Khiêm sẽ chấp nhận.
Tiêu Viễn An không biết khi nào người đó mới xuất hiện, cậu có chút mong chờ người đó xuất hiện sớm cũng có chút mong cho người đó đừng xuất hiện để cậu có thể sống cùng Cố Vương Khiêm lâu