-Huỳnh Bạc Nam tôi đã suy nghĩ kĩ rồi.
Anh thật sự rất quá đáng vậy nên chuyện giả làm bạn gái anh tôi không làm nữa.
Anh hãy tìm người khác đi!
-Yo lời nói của cô thật dứt khoát nhưng cô không muốn làm thì không làm à?
-Ý anh là gì?
-Tôi có thể sẽ kiện cô ra toà vì cái tội thất hứa đấy!!
-Haha...nực cười.
Tôi chưa nghe có tội thất hứa bao giờ.
Mà anh kiện ra toà cũng vô ích, chẳng có chứng cứ nào cho thấy anh đúng cả?
-Ai nói là không có chứng cứ?
Huỳnh Bạch Nam lấy từ túi ra một chiếc bút ghi âm
-Chiếc bút này nó đã ghi lại tất cả những lời cô đã nói hôm qua, có muốn nghe lại không?
-Chỉ dựa vào một chiếc thì chưa thuyết phục lắm.
Ai mà biết lời nói trong đó có chính xác là của tôi không chứ?
-Cô cãi nhau cũng giỏi lắm.
Nhưng cô nghĩ tôi là ai? Nếu kiện ra toà tôi cá chắc cô không có cửa thắng.
-Anh á, cùng lắm cũng chỉ là một tên nhà giàu thích vung tiền qua cửa sổ.
Tôi nói cho anh biết ra xã hội anh chỉ là hạt cát trên sa mạc mà thôi!
-Đúng vậy.
Nhưng tôi cũng nói cho cô biết, ở cái xã hội này thì tôi chính là sa mạc còn cô chỉ là một hạt cát nhỏ bé.
-Anh đừng có ăn nói quá đáng như vậy.
Đừng tưởng có tiền thì thích làm gì thì làm
-Vậy cô có biết vì sao mấy tên du côn đó gọi tôi là “ Huỳnh thiếu gia” sau đó sợ quá mà bỏ chạy không?
-Tôi không biết.
-Bởi vì tôi thuộc một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Như tôi đã nói “Tôi chính là sa mạc”
-Thôi được rồi anh thích kiện thì cứ kiện đi, tôi không sợ anh đâu.
Ra toà mà anh thắng chắc cũng chỉ là đút lót cho trưởng toà thôi.
Còn chuyện giả làm bạn gái gì đó coi như chấm dứt tại đây
-Ha.
Vậy có bao giờ cô