-Quỷ dạ xoa đáng ghét! Em chửi ai đó?
-Không có, tôi không chửi anh mà!
-Mau gọi lại! Không thì...
-Anh yêu...anh yêu...anh yêu...được chưa??
-Rồi, rồi sao mà gọi lắm thế.
Lúc nãy anh nói nếu em không gọi anh là “ anh yêu” thì anh sẽ không hôn em còn bây giờ em gọi nhiều vậy thì anh...
“Ưm...”
-Anh...ư.
Bỏ tôi ra
Tôn Hạ Linh dùng hết sức đẩy Huỳnh Bạch Nam ra xa
-Huỳnh Bạch Nam anh quá đáng lắm.
Anh ăn hiếp tôi.
-Đâu có! Anh chỉ trả lại nụ hôn đầu của em thôi mà!
Tôn Hạ Linh lúng túng không biết trả lời làm sao
-Anh trả nhưng nó cũng có trở lại đâu!!!
-Ây da, hay để anh dùng thân để đền bù cho em nhé!
-Tôn Hạ Linh hoảng hốt: Không...!không cần!
-Sao vậy?
-Đã nói là không cần mà
-Em không cần nhưng anh cảm thấy rất có lỗi
Nói xong Huỳnh Bạch Nam bế bổng Tôn Hạ Linh về phòng
-A, thả tôi xuống.
Huỳnh Bạch Nam ném Linh Linh lên giường và cởi áo ra
-Linh Linh nói với giọng sợ hãi: “ Anh...anh muốn làm gì?
-Cái này không phải em biết rất rõ sao?
-“Hắn...đáng sợ quá!”
-Em cứ coi đây là lời xin lỗi chân thành của anh là được.
“Ưm...!!”
-Không được, không được.
Anh đã hứa với tôi là anh sẽ không động chạm gì tới tôi rồi, anh không được thất hứa!!
-Anh hứa với em