Vào một buổi tối ở quán bar/ chỗ Tôn Hạ Linh làm việc, cô đang rót rượu nhưng nét mặt ánh lên vẻ lo lắng.
Bỗng một vị khác nhà giàu gọi cô tới:
-Này, cô kia.
Mau lại đây!
Cô vội chạy lại lễ phép hỏi:
-Có chuyện gì thưa quý khách?
Tên khách say sỉn há miệng cười khà khà, hắn đập tay vào người bảo cô với thái độ hách dịch:
-Cô...hãy phục vụ tôi đi!
Tôn Hạ Linh nghe hắn nói vậy thì vui vẻ hỏi tiếp:
-Vậy quý khách cần gì?
Cô vừa dứt lời hắn đã tóm lấy tay cô một cách mạnh bạo mà không quan tâm đ ến cảm xúc của cô.
Hắn cúi mặt vào tai cô, hơi thở phả ra toàn mùi rượu nồng nặc, hắn cất giọng khàn:
-Tôi muốn cô làm tôi vui vẻ trong đêm nay.
Hiểu được ý đồ của hắn, Tôn Hạ Linh lùi nhanh chân ra phía sau cố giữ vẻ mặt bình tĩnh mà rằng:
-À...chắc quý khách nhầm rồi! Đó không phải là công việc của tôi.
Hắn cười, một điệu cười nham hiểm khiến Tôn Hạ Linh rợn tóc gáy.
Hắn kéo vai cô lại, dơ ra trước mặt cô một tập tiền lên giọng:
-Không phải cô thích tiền à.
Làm cho tôi vui cô sẽ có tiền.
Hắn cứ nghĩ có tiền là có tất cả chắc.
Đối với Tôn Hạ Linh thì không, cô một mực quả quyết quay người đi:
-Nếu quý khách không cần gì thì tôi đi trước đây!
Nói rồi cô toan bỏ đi nhưng hắn vẫn dai dẳng lôi cô lại.
Trên người hắn cũng có chút men rượu nên nói chuyện không được tỉnh tảo.
Hắn cười nhếch môi, tay bóp mạnh miệng cô uy hiếp:
-Mẹ kiếp! Con nhỏ này dám từ chối ông.
Đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt nhé! Ngoãn ngoãn phục vụ tao thì tốt, không đừng trách tao thô lỗ.
Hành động của hắn quả thực rất quá đáng! Mọi ánh mắt của mọi người quanh đó đều hướng về phía Tôn Hạ Linh.
Trong số đó có một vị thiếu gia cũng có mặt.
Anh nhìn thấy hết sự việc từ đầu tới cuối nhưng vẫn không nói gì.
Anh chỉ đơn giản là nhìn cô một cái rồi quay đi.
Tôn Hạ Linh đang ở thế bị động, cái