Huỳnh Bạch Nam ngồi gần Tôn Hạ Linh nhiều hơn, ghé sát mặt vào tai cô hỏi:
-Vậy em đã bôi thuốc này chưa??
Tôn Hạ Linh quay đi không dám nhìn thẳng mặt Huỳnh Bạch Nam chỉ cúi đầu đáp:
-Rồi...!!
-Có thật không? Nhìn em rất đáng nghi, phải kiểm tra mới được.
Tôn Hạ Linh cố mỉm cười, xua tay từ chối:
-Em bôi rồi thật mà! Không cần kiểm tra đâu!!
-Sao sắc mặt em lại căng thẳng như vậy chỉ là kiểm tra chút thôi.
Tôn Hạ Linh lúng túng
-Nhưng kiểm tra bằng cách nào mới được.
Huỳnh Bạch Nam cười nói:
-Nhanh thôi! Cởi áo ra...
Tôn Hạ Linh giật mình đẩy Huỳnh Bạch Nam ra lấy tay che đi phần cổ và ngực nói:
-Anh có biết mình đang nói cái gì không? Em không cởi đâu...!
-Không cởi sao?
Nói rồi Huỳnh Bạch Nam siết chặt tay Tôn Hạ Linh vào giường và lấy tay cởi cúc áo cô ra.
Tôn Hạ Linh cố gắng giãy giụa, đỏ mặt hét toáng lên:
-Ối...!anh đang làm trò gì vậy? Dừng lại đi! Thả em ra...!
Huỳnh Bạch Nam ngẩng mặt lên mỉm cười:
-Không phải ngại đâu anh hơn tuổi em mà.
Bộ em thích màu hồng à sao mặc áo ngực màu đó?
Giãy giụa không được Tôn Hạ Linh tức giận chửi thẳng mặt Huỳnh Bạch Nam
-Thích màu hồng hay màu gì thì kệ em.
Với lại anh hơn em tuổi thì sao nào, hơn tuổi thì muốn làm gì thì làm à? Mau thả em ra...!!
Tôn Hạ Linh giãy giụa vùng ra.
Nãy đã siết chặt tay rồi bây giờ Huỳnh Bạch Nam còn siết chặt hơn
-Không thả \~ Anh nhìn cô nói ngang ngược
Bực mình hết chỗ nói Tôn Hạ Linh lấy hết can đảm chửi tiếp:
-Anh là tên d3 xồm, bi3n thái, tên lưu manh, vô lại không biết liêm sỉ, têm cuồng dâm, háo sắc, đồ bỉ ổi, xấu xa, đồ mặt dày trơ trẽn.
Nói chung là đại bi3n thái.
“Chửi vậy rồi chắc anh ta sẽ tức giận và thả tay ra thôi.
Lúc đó mình sẽ tát cho anh ta một cái bạt tai, hí hí...”
Thay vì tức giận điên tiết thì Huỳnh Bạch Nam nhẹ nhàng hỏi:
-Còn gì nữa không, chửi nốt đi! Hôm nay anh muốn nghe em chửi.
Tôn Hạ Linh nghe vậy đứng hình luôn
-Hả? Thả em ra mau
“Hôm nay anh ấy sao vậy, bình thường như này là tức sôi máu rồi”
Không để ý nữa Huỳnh Bạch Nam kéo luôn áo xuống eo làm Tôn Hạ Linh ngượng ngùng đỏ hết cả mặt.
Nhìn vào phần cổ vẫn thấy những vết hôn đỏ sẫm, Huỳnh Bạch Nam lườm Tôn Hạ Linh:
-Hôm qua anh đã nói thế nào? Em phải bôi thuốc sao em không bôi? Hả? Mặc áo cao cổ là cố tình che dấu anh đúng không? Mau...!trả lời đi!!
Tôn Hạ Linh nhìn Huỳnh Bạch Nam bằng ánh mặt sợ hãi nói:
-Anh...!anh đừng nhìn em như vậy mà trông đáng sợ lắm!! Tại em thấy nó không nghiêm trọng nên mới không bôi thuốc chứ em đâu có ý định chống đối anh.
Huỳnh Bạch Nam chỉ tay vào vết hôn ở cổ
-Như thế này còn nói không nghiêm trọng, em nhìn nó mà không thấy ngứa mắt à? Còn cái này...
Huỳnh Bạch Nam vừa nói vừa vạch áo ngực ra nhìn thấy một nốt cắn khá sâu.
Tôn Hạ Linh co dúm người lại, cố gắng vùng dậy
-Anh...!không được đụng vào chỗ đó.
Dừng lại đi...!!
-Tại sao? Anh muốn xem em còn bị đau ở đâu không?
Tôn Hạ Linh hét lớn hơn:
-Không, không đau gì hết.
Em không cho phép anh chạm vào chỗ đó...
Huỳnh Bạch Nam cười nhếch môi nhìn cô
-Bộ em không biết càng cấm làm thì người ta càng thích làm hay sao? Vậy nên...
“...Bụp...”
“...Hự...”
Chưa nói hết câu Tôn Hạ Linh đã dơ chân đá mạnh vào bụng Huỳnh Bạch Nam một cái đau.
Do không kịp phản ứng anh đã thả tay Tôn Hạ Linh ra, cô nhanh chóng ngồi dậy, kéo áo lên cài cúc vào cẩn thận nói:
-Vậy nên cái con khỉ.
Bổn cô nương không cho phép thì