-Cái gì, chuyện nhỏ á! Vậy thế nào mới là chuyện lớn?
Cô bất ngờ thốt lên, Huỳnh Bạch Nam quay sang nhìn cô giải thích:
-Tôi chưa nói xong mà.
Làm bạn gái chỉ là giả thôi.
-Giả!!
Cô lúng túng, nghĩ ngợi một lúc lâu.
Huỳnh Bạch Nam cười đắc ý nói:
-Chỉ cần giả làm bạn gái tôi cô sẽ có tiền.
Không phải lợi quá sao?
Đúng là người có tiền nói gì cũng đúng.
Nhìn quần áo anh ta mặc thôi đã biết nó mắc cỡ nào.
Trong cùng là chiếc áo sơ mi trắng cổ trụ, từng đường nét may của chiếc áo đều rất tinh tế và tỉ mỉ.
Khoác bên ngoài là chiếc áo da chống thấm nước được in nhãn hiệu nổi tiếng DEZI.
Quần âu kiểu Hàn Quốc được là phẳng phiu.
Chưa kể chiếc xe anh đi là chiếc Bugatti Chiron đời mới nhất trên thế giới mà chưa ai sở hữu được.
Nhìn qua thôi cũng thấy đâu đâu cũng là tiền.
Được làm bạn gái của anh là điều mơ ước của bao cô gái.
Giờ đây, anh muốn cô làm bạn gái anh quả là cô đã được ưu ái hơn cả.
Nhưng đối với cô thì khác, cô cúi gằm mặt xuống cười khinh nói:
-Thì ra anh cũng giống hắn, thích giải quyết mọi chuyện bằng tiền.
-Vậy cô không thích tiền? \~ Anh cau đôi lông mày lại nhìn cô
-Nói cho anh biết tôi ghét nhất loại người lúc nào cũng dùng tiền để uy hiếp người khác như anh.
\~ Cô tức tưởi chỉ tay vào mặt anh
-Oh, vậy thì cô sẽ làm gì trong khi chúng đang lùng sục cô khắp nơi?
Anh chỉ tay ra bên ngoài.
Quả nhiên bọn người đó vẫn chưa chịu dừng lại.
Chúng đang sục sạo tìm kiếm cô trong mọi ngóc ngách.
Cô bắt đầu cũng thấy hơi run.
Cô động phải đại ca bọn chúng chắc chắn bắt được cô chúng sẽ giết cô mất.
Cô nắm chặt hai tay, bặm môi ngập ngừng nói:
-Tôi....
Huỳnh Bạch Nam chủ động tiến lại gần ghé vào tai cô thì thầm:
-Cô nên suy nghĩ thật kỹ về đề nghị của tôi thì hơn.
Cô đỏ mặt vội đẩy vai anh ra rồi quay đi, giọng cô cứ ấp úng:
-Tôi...tôi không phải loại người đó!
Loại người đó? Ý cô là loại ham tiền cuồng danh vọng sao?
Nếu là các cô gái khác họ sẽ lợi dụng cơ hội này để được nước làm tới còn cô thì...
Huỳnh Bạch Nam mất kiên nhẫn nhìn cô nói:
-Suy nghĩ nhanh đi! Làm hay không làm?
-Xin lỗi...tôi không làm đâu \~ Cô cúi đầu, giọng lặng xuống
Anh cứ nghĩ rằng