Lục Lam Anh liếc nhìn ba mình, tại sao Trương Ngạn vẫn chưa uống ly trà đó, không lẽ anh ta thật sự biết bên trong có gì rồi? Lục lão gia chớp chớp mắt không được hôm nay nhất định phải khiến Trương Ngạn bò lên giường Lam Anh trước mặt vợ của mình, đành dùng kế khác vậy
-Cũng tới giờ bữa tối rồi, Trương tổng cùng Lam Linh ở lại dùng cơm rồi hãy đi, dù sao cũng lâu rồi chưa trở về Lục gia
-Nếu đã gọi là Trương tổng thì Lục lão gia nên nhớ tôi là phu nhân của Trương tổng!
Lam Linh dùng chất giọng nhàn nhạt nhìn người đàn ông to béo trước mặt, ngữ điệu này thật khiến Trương Ngạn không giấu được nét cười, từ khi nào mà cô lại học được khẩu khí giống anh như vậy? Lục lão gia nhíu mày nuốt cục tức ngược vào trong con nhỏ này nãy giờ nói chuyện luôn xóc xỉa, muốn chọc vào cục tức của ông.
-Thật là, dù sao con cũng là con ta mà!
Lam Linh bật cười vén lên lọn tóc ở trán mình, để hở ra một vết sẹo
-Vậy ông ném chén đĩa lên đầu tôi lúc đó ông nghĩ tôi là con của ông không?
Mọi người sửng sốt nhìn cô, không phải mất trí nhớ sao, sao lại nhớ hết những chuyện này? Là do tên Trương Ngạn kia nhắc lại cho nó à? Trương Ngạn cũng là người không tránh khỏi bất ngờ, ánh mắt hiếu kỳ nhìn cô rõ ràng anh chỉ nói cho cô nghe sơ lược từng chi tiết nhỏ này anh đều không hề nhắc tới, lẽ nào...nhớ lại rồi? Lúc này anh ở một bên mới lên tiếng, dùng ánh mắt dịu dàng, bàn tay cưng chiều vỗ nhẹ lên đầu Lam Linh
-Từ lâu việc này đều do Lam Linh quyết định, nếu vợ tôi muốn tôi sẽ làm theo, nên bữa tối này Lục lão gia cứ tự nhiên thương lượng với cô ấy
Lục Lam Anh nãy giờ không rời mắt khỏi anh liền bị những hành động kia làm nóng mắt, đúng là làm quá cái gì mà quyết định chứ? Trương Ngạn anh ta vốn dĩ không ai quản được vậy mà bây giờ một bữa cơm cũng cần sự đồng ý của con ranh đó? Lục lão gia nhìn anh, trong mắt ánh lên sự căm ghét thằng ranh này dùng từ “thương lượng”, chuyện con gái lấy chồng lâu ngày về nhà đẻ ăn một bữa cơm chính là chuyện thường tình vậy mà hắn lại muốn ta phải thương lượng với con nhãi đó? Tưởng bản thân ngồi ở vị trí đó là hay lắm rồi sao, để xem còn có thể hống hách được bao lâu. Lam Linh thấy anh hùa theo mình càng cao hứng đứng dậy
-Thật ra cũng định sẽ ở lại dùng bữa, nhưng thấy ánh mắt lẳng lơ của đại tiểu thư nhìn chồng tôi làm tôi mất hứng rồi, đành hẹn Lục gia khi khác
Lục Lam Anh như bị nói trúng tim đen giật mình, thẹn quá hoá giận hung hăng đứng dậy chỉ trỏ vào Lam Linh
-Cô nói ai lẳng lơ? Đừng có quá đáng nãy giờ ba khách khí với cô thì lập tức lên mặt
Lam Linh bĩu môi:
-Tôi tôi cô cô cái gì? Khách sáo thật đấy! Ngày trước đại tiểu thư chẳng phải một câu mày hai câu mày sao? Nói cho Lục Lam Anh cô biết, muốn làm lẽ ở Trương gia được yên ổn thì phải biết lấy lòng bà cả tôi đây từ bây giờ, quy luật đó đến người hầu cũng biết tại sao cô chưa lĩnh hội được vậy?
Lục Lam Anh tức sôi máu bàn tay nắm chặt, trừng mắt nhìn cô, cố không cho phép bản thân đụng tay đụng chân con ranh này từ khi nào mà trở lên ghê ghớm như vậy? Lam Linh cầm lấy túi xách
-Tôi xin phép về trước!
Trương Ngạn đứng dậy mỉm cười, gật đầu với Lục lão gia rồi sải bước đuổi theo cô để lại Lục gia một cục tức không trút