Lục lão gia nhìn đứa con gái cả hài lòng, không từ ngữ nào có thể diện tả hết sự yêu thương, tự hào của ông đối với đứa con này. Làm việc thông minh, nhanh gọn đặc biệt sach sẽ, Lục Lam Anh gắp một miếng thịt bò vừa chín mềm trên bếp nướng xèo xèo để vào bát của ba
-Con sắp xếp cả rồi, anh ta chắc chắn sẽ không ngờ rằng người giết ba anh ta năm đó vốn là ba chứ không phải Trương Ngạn!
Lục Tam Kỳ cười hà hà, uống một hơi cạn ly rượu xoa đầu con gái hài lòng:
-Tốt! Rất tốt. Nhìn hai thằng nhãi kiêu ngạo đó trừ khử lẫn nhau hiểu làm thêm hiểu lầm, mâu thuẫn chồng thêm mẫu thuẫn cuối cùng ta sẽ không tốn công sức mà thâu tóm tất cả! Lúc đó Lam Anh của bà sẽ là công chúa, không chỉ một tên Trương Ngạn đó mà bất kỳ ai chỉ cần con muốn đều sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường con!
Lục Lam Anh nhìn ba cuòi thoả mãn, nụ cười tươi rói nhưng vô cùng nguy hiểm, độc ác trong đầu cô ta bây giờ đều là suy nghĩ khi Lục Tam Kỳ lên nắm quyền đứng đầu cả thương trường, cô ắt sẽ thành một công chúa lúc đó cô sẽ hành hạ con nhỏ Lam Linh đó một cách từ từ, bắt cô ta nhìn người chồng mình yêu thương ân ái, rên rĩ cùng cô ta....chỉ cần nghĩ tới thôi đã đủ thoả mãn thế này, đến lúc đó sẽ còn hạnh phúc thế nào nữa? Trương Ngạn sẽ là của riêng Lục Lam Anh, cả cơ thể đó nữa. Hai người đang vui vẻ bỗng Trần Hạo xuất hiện, khiến cả hai có chút giật mình. Lục Tam Kỳ vừa thấy anh liền chuyển tới thái độ kiêng nể, rè rặt vô cùng trên đường này nếu có ai lật mặt nhanh hơn Lục Lam Anh thì chính là Lục Tam Kỳ, nói câu khen ngợi thì chính là “Hổ phụ sinh hổ tử”, ông ta lấy một ly sạch kiêng dè, cẩn thận rót rượu rồi đẩy về phía anh, bản thân cũng tự nâng ly
-Là Đại Bàng! Ngài giúp đỡ nhiều rồi, ly này lão già Lục Tam Kỳ tôi xin cạn trước để tỏ lời cảm ơn!
Trần Hạo lịch sự chặn tay ở ly, ngăn Lục Tam Kỳ đưa rượu vào miệng:
-Lục lão gia khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Trần Hạo bên ngoài e rằng không tiện. Ly này tôi xin uống trước, “Kính lão đắc thọ” mà
Hai người đàn ông một già một trẻ nhìn nhau gật đầu, rồi ngửa cổ một hơi liền uống hết ly rượu, trong ánh mắt sâu sa đó, mỗi người đều mang một ý niệm, một mưu tính riêng cho mình, Trần Hạo mỉm cười nhìn Lục Lam Anh, dưới gầm bàn cẳng chân thon dài của cô ta đang từ từ di chuyển nhẹ nhàng trên đôi chân anh, ánh mắt lẳng lơ nhìn Trần Hạo đầy tà ý, anh ta đều hiểu không nói chỉ nháy mắt một cái, Lục Tam Kỳ không phải tên mù càng không phải lão già bù nhìn ông ta tất nhiên không phản đối mà càng ủng hộ con gái mình nhiều hơn, như vậy chính là cách nhanh nhất tăng giá trị lợi dụng, ba người cứ như vậy mà ăn tiếp. Cuối cùng Lục Tam Kỳ tìm lý do công việc mà rời khỏi trước, cố ý để lại Lục Lam Anh và Trần Hạo, Lục Lam Anh đương nhiên hiểu bố mình càng không làm ông thất vọng
Bữa ăn kết thúc, tất nhiên không ngoài tính toán của ai của ai cả, cái gì đến thì sẽ đến thôi Lục Lam Anh dựa vào ngực Trần Hạo, anh ta cũng rất phối hợp vòng tay qua eo cô cả hai dập dìu cùng bước vào thang máy. Bên cạnh một thang máy vừa xuống, là Hàn Hàn cô vừa kịp thoảng nhìn thấy gì đó, Hàn Hàn cau mày “giống Trần Hạo quá nhỉ?” Hay là nhìn nhầm rồi, nhưng cô nhớ Trần Hạo vốn không có bạn gái làm có thể cùng cô gái ăn mặc sexy nào đó cùng vào khách sạn được, Hàn Hàn lắc đầu bước đi nghi ngờ con mắt của mình. Trong căn phòng ánh đèn vàng đầy ám muội, cả hai không chờ được nữa, Trần Hạo nằm ngửa trên giường, Lục Lam Anh lao vào anh như con hổ đói thấy mồi, bỗng tiếng chuông điện thoại reo là của Trần Hạo, anh với lấy điện thoại nhìn dòng chữ trên màn hình là Hàn Hàn, Trần Hạo khựng lại một chút, cô bé này đối với anh rất có cảm tình, anh luôn cảm thấy giống như em gái mình vậy vô cùng thuần khiết, ngây thơ còn có chút nghịch ngợm khiến anh cảm thấy muốn cưng chiều, bảo vệ như anh trai lớn bao bọc đứa em gái nhỏ. Anh đưa tay ra hiệu Lục Lam Anh im lặng, rồi nghe điện thoại
-Là anh đây, Hàn Hàn!
-Anh Hạo...
-Chuyện gì? Em làm gì