Nói xong, Vỹ Kỳ, Đường Thy, Vũ Trương và A Linh bắt đầu đi tìm.
- Bích Kiều, Bích Kiều...- Bích Kiều à! Cậu ở đâu vậy?
Mọi người rối tung lên tìm Bích Kiều.
Tại phố A, đường 15,
- Mọi người... Hức... Đâu cả rồi? A Linh à, Vũ Trương. Hức.
Bích Kiều đi đi liểng xiểng trên con đường này. Vừa đi vừa nói:
- Vỹ Kỳ à! Anh... Anh đối xử với em vậy hả? Em hận anh.
Đang đi thì bỗng có một tốp con trai gồm ba người. Họ nói:
- Ê tụi bây! Đêm hôm khuya thế này mà có một mồi ngon cho chúng ta nếm nè!(Ý chỉ Bích Kiều)
Các thanh niên này có vẻ rất phê phởn, ăn chơi. Chỉ cần nghe thôi cũng đủ để nhận ra con người của họ. Bích Kiều ngồi dưới đất nhìn lên cười cười nói:
- Mấy người là ai thế? Nhìn thế này chắc nghèo rách nát nên lang thang hả?
Bích Kiều nói kiểu khinh bỉ, làm cho bọn họ dần căm ghét.
- Cái con nhỏ này...
Một người trong số họ định lao tới đánh cô thì một người khác cản lại và nói:
- Nói chúng tôi như thế. Chứ cô em như nào mà ngồi đây?
Cậu nói điềm tĩnh, cô hất người lên nói:
- Tôi ra đây vì đau, đau ở tim nè! Mấy người đâu thể nào hiểu cảm giác ấy. Cái cảm giác người mình yêu là nói một câu, trước mặt mình là đi đi. Đau lắm!
Cô nói từ từ, cười lạnh lùng và một giọt nước mắt của cô rơi trên nền đường.
Cậu thanh niên ấy nghe xong nói:
- Này, cô đừng nói vậy chứ! Chúng tôi cũng từng bị lũ đàn bà các người sỉ nhục, chà đạp lên trái tim chúng tôi. Cho nên bọn tôi hận, hận phụ nữ.