Sáng hôm sau, là thứ ba.
- Mời cậu chủ ăn sáng!!!
Giọng nói của quản gia thắt lên.
Tại phòng của Vỹ Kỳ, cậu đang nằm dưới đất có vẻ mệt mỏi, cậu mở mắt ra khó hiểu nói:
- Ủa? Hằng ngày mình dậy năm giờ sáng, có bao giờ quản gia gọi mình đâu? Mà chuông báo thức chưa reo mà!
Cậu liền mò tay đến cái đồng hồ trên kệ. Cậu thấy Tứ Nam vẫn còn nằm trên giường, chắc ngủ nướng đây!
Vỹ Kỳ cười mỉm rồi cầm chiếc đồng hồ nó đã bị tắt báo thức rồi! Cậu nói:
- Là cậu hả Tứ Nam? Thôi, dù gì cậu cũng dậy trễ hơn tôi, hừm.
Nhưng khi cậu nhìn lên đồng hồ thì đã tám giờ sáng hơn rồi nên liền chạy vào phòng tắm chuẩn bị, khi cậu định ra khỏi phòng, Vỹ Kỳ nhìn lại Tứ Nam đang nằm, cậu lại vỗ vỗ, nói:
- Này, dậy, ăn sáng, đi học nào? Hử...
Cậu dở chiếc chăn ra, thì ra thân hình phía dưới là cái gấu ôm. Cậu liền quát lên, rồi chạy xuống nhà:
- Trời ơi, Tứ Nam ơi, cậu hại tớ rồi!
Trên đường đi đến trường,
- Sao hôm nay Vỹ Kỳ đi trễ thế nhỉ?
Đường Thy hỏi có vẻ thắc mắc lắm. Còn phần Tứ Nam cậu lại cười tủm tỉm trong lòng.
Tại nhà Vỹ Kỳ,
- Ủa? Mọi người đâu cả rồi?
Vỹ Kỳ cầm chiếc ba lô đứng trước bàn ăn hỏi. Bà Trịnh đang đọc tạp chí nghe vậy liền bắt đốc chân nói quý phái:
- Đi học cả rồi con trai cưng à!
Sau đó cậu vừa chạy ra khỏi nhà vừa nói:
- Mọi người hại Vỹ Kỳ này rồi!
Vỹ Kỳ chạy