Nghe thấy tiếng súng vang trời ấy, ai ai cũng hoảng sợ, Swish cười nhếch như có vẻ hài lòng với hành động đột xuất của Đường Thy. Đường trợn mắt nhìn Vỹ Kỳ, tay thì cầm súng vẫn còn đang chĩa vào Bích Kiều sau tiếng súng, cô nói:
- Một lần nữa thì đừng trách tôi!
Bích Kiều hoảng tái xanh mặt mày, may rằng Đường Thy còn chút thương xót cô nên đã bắn lệt súng vào tường, bay xượt qua mái tóc của Bích Kiều.
Đường Thy nói:
- Nói đi, mấy người là ai? Tới đây làm gì và hãy nói rằng mấy người là gì của tôi?
Nhưng, dường như không ai trả lòi Đường Thy, nên nhìn cô có vẻ bực tức, cô nói:
- Được rồi, không khai chứ gì? Lai, mau đem bọn họ vào ngục tối đi, nhớ đừng đánh đập học, và hãy chuẩn bị cho hai người này vào phòng tôi.
Đường Thy chỉ tay vào Tứ Nam và Trân Trân. Nghe lời, Lai và đồng bọn dẫn tất cả xuống ngục tối, trong lúc đi, Vỹ Kỳ nói thầm với Tứ Nam và Trân Trân:
- Các cậu biết mình cần làm gì rồi chứ?
- Ừ.
- Cẩn thân đấy, cô ấy không giống ngày xưa nữa rồi!
Tối hôm đó,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Thy bước vào căn phòng rộng lớn của mình, nhìn vào hai con người đang ngồi tại góc kia, Đường Thy tiến lại gần.
Roẹt.
Cô lấy một con dao khứa đứt dây, giải thoát đôi bàn tay của Tứ Nam và Trân Trân, rồi cô nói:
- Hai người lại đây!
Nói xong, Đường Thy lại chiếc ghế so-fa ngồi, Tứ