Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Trút giận thay cô (8)


trước sau

Những người cùng họp với Lương Thần mắt tròn mắt dẹt vì anh ngắt lời họ giữa chừng rồi đi về phía một cô gái, bây giờ lại ôm cô gái đó quay lại. Thế nhưng, Lương Thần không buồn để ý tới họ, đi thẳng vào Lưu Kim Tuế Nguyệt khiến họ ngơ ngác nhìn nhau, sau đó cũng vội vàng đi vào theo anh.

Họ vừa đi trở vào, nhân viên phục vụ của Lưu Kim Tuế Nguyệt nghênh đón ngay lập tức, vừa lịch sự, lễ phép lại vừa niềm nở: "Tổng Giám đốc Lương, xin hỏi anh có gì cần được phục vụ?"

Lương Thần không thèm nhìn nhân viên phục vụ lấy một lần, dẫn Cảnh Hảo Hảo đi thẳng lên phòng nghỉ trên tầng, nói với dì Lâm đi theo phía sau: "Dì đi rót ly nước cho cô ấy!"

Tiếp đó, anh mới nhìn về phía nhân viên phục vụ, gằn thấp giọng đến đáng sợ: "Đi mời sếp Dương của các người tới đây!"

Dứt lời, Lương Thần lạnh lùng lấy di động ra, bước sang một bên gọi điện.

Anh quay lưng về phía mọi người, giọng nói rất nhỏ khiến người ta không thể nghe được gì. Lúc quay đầu lại, sắc mặt anh trở nên bình tĩnh hơn nhiều nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực như trước.

Cảnh Hảo Hảo ngồi trên xô-pha đôi, dài khoảng chừng một mét hai, Lương Thần sải bước đi tới, ngồi xuống một cách tao nhã, chiếm mất hơn nửa cái xô-pha. Cảnh Hảo Hảo ngồi bên cạnh anh, dáng dấp nhỏ nhắn, so với dáng ngồi đầy khí phách của anh trông cô lại càng mềm mại, nhu mì.

Những người họp cùng với Lương Thần không phải là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Giang Sơn mà là lãnh đạo của những công ty đối tác, bình thường cũng hay gặp mặt Lương Thần
nhưng chưa từng thấy anh dẫn bạn gái tới.

Những người này tuy mặt ngoài cung kính không dám hỏi thẳng nhưng trong lòng đều tò mò Lương Thần sẽ tìm một người bạn gái như thế nào.

Bây giờ thấy Cảnh Hảo Hảo, mọi người khó tránh khỏi quan sát kỹ càng, phát hiện ra rằng, khi cô ngồi bên cạnh Lương Thần thì nét tinh tế và dịu dàng của riêng phái nữ toát ra từ cô càng làm tôn lên vẻ mạnh mẽ và khí phách trời sinh của đàn ông.

Một cương một nhu, hòa hợp bên nhau, tựa như bức tranh phong cảnh màu sắc, đậm nét khiến người ta vừa thấy đã nghĩ ngay tới giang sơn của bá vương và mỹ nhân như tranh vẽ.

Ông chủ Dương Thần của Lưu Kim Tuế Nguyệt nhanh chóng chạy tới phòng nghỉ tầng một. Khi thấy những người có uy có danh của thành phố Giang Sơn ngồi trong phòng, anh ta không khỏi ngừng lại một chút, sau đó thấy Lương Thần ngồi ở chỗ gần cửa sổ nhất, trong lòng anh ta chợt căng thẳng, mỉm cười đi tới hỏi: "Tổng Giám đốc Lương, anh tìm tôi có việc gì cần dặn dò?"

Lương Thần nghe Dương Thần nói vậy, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, chỉ ngồi trên xô-pha một cách lười nhác, bỏ ngoài tai lời nói của anh ta.

Dương Thần thấy vậy, cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ đứng bên cạnh chờ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện