Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Thỏ trắng cũng thông minh (1)


trước sau

Cảnh Hảo Hảo biết Lương Thần vẫn đang nhìn mình, cánh tay không kiềm được run rẩy, nhiều lần suýt đổ rượu ra ngoài. Tới lúc sắp rót đầy cô mới ngẩng đầu lúng túng nhìn anh, lí nhí: "Cảm ơn Tổng Giám đốc Lương!"

Sau đó, cô vội vàng quay đầu bỏ chai rượu xuống, điệu bộ hệt như Lương Thần là thú dữ ăn thịt người vậy.

Anh nhíu mày, có vẻ hơi bất mãn với phản ứng vừa rồi của Cảnh Hảo Hảo nhưng vẫn ung dung cầm ly rượu trên bàn lên, giơ về phía Thẩm Lương Niên.

Hai người cùng uống cạn.

Thẩm Lương Niên chỉ chai rượu bên cạnh, ý bảo Cảnh Hảo Hảo chuyển nó cho anh. Cô cũng quen tay, cầm lên rót thêm rượu cho Thẩm Lương Niên.

Khoảnh khắc Cảnh Hảo Hảo rót xong rượu, Lương Thần bỗng đưa tay ra định đón lấy chai rượu từ tay cô.

Lúc anh cầm chai rượu, ngón út cố ý cọ vào mu bàn tay Cảnh Hảo Hảo, thật là mịn màng, mềm mại.

Cảnh Hảo Hảo như bị điện giật, rút tay lại theo phản xạ, ngẩng đầu cảnh giác nhìn Lương Thần.

Anh lại nhàn nhã cầm chai rượu như không có chuyện gì xảy ra, tự rót cho mình một ly, sau đó vu vơ cầm ly rượu lên nghiêng đầu chăm chú nhìn Cảnh Hảo Hảo.

Cô né tránh ánh mắt của Lương Thần, quay đầu đi, lo nói chuyện với Thẩm Lương Niên.

Thế nhưng dù như vậy, Cảnh Hảo Hảo vẫn có thể cảm nhận rõ sau lưng mình như có ngọn lửa nóng hừng hực. Thậm chí, nơi mu bàn tay bị anh chạm vào cũng có cảm giác nóng rẫy.

Cuối cùng, cả người cô cứ thấp tha thấp thỏm như ngồi trên bàn chông.

Lương Thần nhìn ra cô đang căng thẳng và lo lắng, đáy lòng mới thoải mái hơn nhiều.

Thật ra, anh cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là thấy cô cứ luôn quấn quýt lấy Thẩm Lương Niên nên có chút không
vui, theo bản năng cũng muốn cô làm vậy với mình.

Lương Thần như nghiện đùa dai, cố ý dịch người, nhích lại gần cô.

Cảnh Hảo Hảo cảm giác được hơi thở dễ chịu nhưng nguy hiểm bao trùm. Người cô càng thêm căng thẳng, vô thức nhích lại gần Thẩm Lương Niên hơn.

Lương Thần thấy động tác nhỏ đó bèn nhếch môi cười khẽ. Muốn tránh anh ư?

Anh vừa nghĩ vừa nhìn lướt một vòng quanh bàn thì thấy chiếc bật lửa trong tay Thẩm Lương Niên, lập tức nhỏm người, đưa tay về phía bật lửa.

Anh cố ý kề sát đến chạm vào người Cảnh Hảo Hảo. Dù cách hai lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận người cô cứng nhắc một cách rõ rệt.

Anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô, chỉ cầm lấy bật lửa, vẫn duy trì tư thế sát sạt như thế châm điếu thuốc rồi mới chậm rãi lui về chỗ cũ.

Dù chỉ là một phút ngắn ngủi nhưng lại cực kỳ giày vò Cảnh Hảo Hảo, như thể cô đang bị nung nấu trong địa ngục mấy kiếp, thậm chí chẳng dám cả hít thở.

Mãi đến khi anh rời khỏi, cô mới dám nhẹ thở phào. Bấy giờ, trái tim khẩn trương mới trở lại nằm yên ổn nơi lồng ngực nhưng vẫn đập thình thịch liên hồi.

Cô biết Lương Thần cố ý. Không biết tiếp theo anh sẽ định làm gì và mình có thể giữ vẻ bình tĩnh này che giấu được bao lâu. Nếu cô thất lễ ở đây chẳng khác nào làm Thẩm Lương Niên mất thể diện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện