Lúc ăn cơm, Cảnh Hảo Hảo vẫn không ngừng suy nghĩ về phòng vẽ, vì vậy di động reo lên mấy tiếng liên tục cô vẫn chăm chú ăn, không có phản ứng.
Lương Thần dùng đũa gõ lên bát của cô, cô giật mình ngước lên nhìn anh, lúc này anh mới lên tiếng: "Di động đang reo."
Cô bất giác lấy di động từ trong túi ra, hóa ra là thông báo của Weibo.
Cô mở ra xem, liền thấy tin nhắn trả lời của Thẩm Lương Niên, vừa đọc được vài chữ "Hảo Hảo, anh đây…" thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi của Lương Thần, "Ai tìm em vậy?"
Cảnh Hảo Hảo giật thót, bất giác siết chặt di động, bình tĩnh ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Không có gì, thông báo của weibo thôi."
Lần Thẩm Lương Niên dẫn cô đến nhà họ Lương tham dự tiệc sinh nhật của mẹ Lương Thần, lúc vẫn chưa nhìn thấy anh, cô cũng nở nụ cười nhẹ nhàng như thế.
Da cô trắng ngần, phong thái dịu dàng cười lên tạo cảm giác ấm áp dễ chịu, tựa như cảm giác thư thái khi xuân về trăm hoa đua nở vậy.
Thế nhưng, kể từ khi cô thấy được sự tồn tại của anh, mỗi khi gặp anh, cô không phải sợ hãi thì là hốt hoảng, còn không sẽ giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm nghĩ cách tránh xa anh.
Giờ đây, cô đột nhiên mỉm cười với anh khiến cho động tác nhai thức ăn của anh lập tức khựng lại.
Anh thừ người ra trong
chốc lát mới sực nhớ lúc này mình đang làm gì, vội vàng thu lại vẻ sững sờ của mình, vừa nhai thức ăn và gật đầu với cô, tỏ vẻ thờ ơ gắp một miếng gà nướng bỏ vào trong bát của cô, tươi cười nói: "Em nhìn mình xem, gầy như bộ xương khô rồi! Phải ăn nhiều một chút, bồi bổ cho đàng hoàng."
Lát sau, anh ngoảnh đầu lại nói với dì Lâm đang đứng gần đó: "Chuẩn bị thêm mấy món canh bổ, mỗi ngày hầm một phần cho Hảo Hảo!"
"Vâng, cậu Thần!"
Dì Lâm vừa dứt lời, di động trong tay Cảnh Hảo Hảo lại đổ chuông, Lương Thần cũng quay đầu lại nhìn cô.
Cảnh Hảo Hảo giật mình, vô thức nắm chặt di động.
Lương Thần nhìn cô nghĩ ngợi một lúc, tiếp tục dặn dò dì Lâm: "Đừng có ngày nào cũng chỉ làm mỗi một món, sẽ ăn đến phát nôn mất. Nhớ phải chuẩn bị các món đa dạng một chút!"
"Tôi biết rồi, thưa cậu Thần!"
Cảnh Hảo Hảo thầm thở phào một hơi, một tay giữ di động, một tay cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.
Ăn cơm xong, hiếm khi Lương Thần không rời đi trước mà kiên nhẫn đợi cô ăn xong mới đứng dậy, cùng cô lên lầu.