Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Thêm một lần nữa (6)


trước sau

Cảnh Hảo Hảo ngơ ngác nhìn Lương Thần một lúc mới kịp phản ứng lại, bất chấp anh có nổi giận hay không, nhanh chóng kéo chăn lên che kín mặt mình, không để lộ bất cứ khe hở nào.

Anh lại càng vui vẻ khi thấy hành động trẻ con này của cô, đưa tay xoa đỉnh đầu đang lộ ra bên ngoài của cô, vẫn nhẹ giọng như ban nãy nói: "Hảo Hảo, em đáng yêu thật đấy!"

Cô lại càng vùi sâu vào chăn hơn.

Anh không nhịn được cười khẽ, đứng dậy nhìn "đòn bánh tét" trên giường một lúc lâu, mới xoay người đi lấy máy tính và tài liệu của mình sang phòng sách.

Mãi đến khi cửa phòng ngủ khép hồi lâu, cô mới vén chăn ra, trước tiên hít thở thật sâu, sau đó mới phát hiện tim mình đập vô cùng nhanh.

Vừa nãy… ấy vậy mà cô lại chìm đắm trong nụ hôn của anh.

***

Hôm nay là thứ sáu, ngày Lương Thần bận rộn nhất, cả bữa sáng cũng không ăn đã vội vàng đến công ty họp. Nói là buổi họp sáng nhưng đến mười một giờ trưa, cuộc họp mới chấm dứt.

Lương Thần về phòng làm việc, gọi trợ lí xuống lầu mua thức ăn.

Trong lúc đợi thức ăn, anh đứng trước cửa sổ sát đ ất rộng lớn trong phòng làm việc, nhìn bầu trời đầu thu trong vắt của thành phố Giang Sơn, chợt nhớ đến nụ hôn tối qua của mình và Cảnh Hảo Hảo, khóe môi bất giác cong lên.

Thật ra chỉ là một nụ hôn mà
thôi, anh và Cảnh Hảo Hảo đã lên giường với nhau biết bao nhiêu lần, rốt cuộc anh đang vui cái gì chứ!

Nhưng sau khi hôn xong, thấy dáng vẻ ngơ ngác nhìn mình của cô, anh cảm thấy lòng mình vui vẻ, lại ngọt ngào như vừa ăn kẹo vậy.

Trong lúc não anh đã phát lại nụ hôn kia đến lần thứ mười, có tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi!"

Cửa phòng làm việc mở ra, trợ lí xách hai hộp thức ăn bước vào.

Trợ lí mở hộp ra, lần lượt đặt hết lên bàn. Khi mở hộp cuối cùng, nhìn thấy có ít tỏi băm trên mặt rau, anh ta lập tức run rẩy, ngước lên nhìn Lương Thần: "Tổng Giám đốc Lương, phần rau này do tôi sơ sót, không dặn kĩ…"

Thói quen ăn uống của Lương Thần cũng hệt như tính cách của anh vậy, cực kì kén chọn, đặc biệt là thức ăn không được có chút tỏi nào.

Khi trợ lí đinh ninh rằng mình sắp bị mắng cho một trận, không ngờ Lương Thần lại chậm rãi ngồi xuống, ra hiệu cho anh ta cùng ngồi xuống theo: "Ăn cơm đi!"

Trợ lí điếng người nhìn Lương Thần với vẻ khó tin, đến thế mà sếp lớn vẫn không nổi giận ư?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện