Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Gặp lại (3)


trước sau

Editor: Nguyetmai

Bây giờ, cô có chuyện gấp cần Lương Thần giải quyết.

Cảnh Hảo Hảo đi qua đi lại trước cửa phòng sách của Lương Thần, thấy cửa đóng chặt, lại không đủ cam đảm để gõ cửa.

Tuy mấy ngày nay cô và Lương Thần đã giao tiếp nhiều hơn nhưng từ tận đáy lòng, cô vẫn xem anh là người ngoài, có thể không tiếp xúc thì sẽ cố tránh thật xa.

Lại nhớ đến ban chiều Lương Thần xem weibo cùng cô một lúc lại đột nhiên sầm mặt bỏ đi, cả bữa tối cũng không xuống ăn, cô càng thêm nhụt chí.

Cảnh Hảo Hảo đưa tay lên trước cánh cửa lần thứ ba nhưng cuối cùng vẫn không dám gõ xuống.

Suốt thời gian cô sống ở biệt thự này, cô chưa bao giờ chủ động tìm anh. Hôm nay là lần đầu tiên….

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến tim cô bắt đầu đập nhanh thình thịch rồi.

Cô ép mình phải bình tĩnh lại, hít vào thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, xoa dịu cảm xúc của mình, giơ tay định gõ cửa.

Thế nhưng, tay cô còn chưa kịp chạm vào thì cánh cửa đã bị người bên trong mở ra.

Lương Thần đang định gọi dì Lâm ở dưới lầu pha cà phê, không ngờ vừa mở cửa ra lại thấy Cảnh Hảo Hảo, anh hơi sửng sốt: "Em đứng ngoài cửa làm gì vậy?"

"Tôi…"

Cửa bị mở ra đột ngột làm cô giật nảy, nhịp tim lại càng nhanh hơn, cô hít thở sâu rồi mới nói tiếp, "Tôi có việc tìm anh."

Lương Thần nhường đường: "Em vào trong ngồi trước đi."

Sau đó anh ra ban công lớn gọi to: "Đem một ly cà phê
và một ly sữa lên phòng sách!"

"Vâng, cậu Thần!"

Lương Thần nghe thấy tiếng trả lời, mới xoay người quay lại phòng sách, thuận tay đóng cửa lại, đi thẳng đến bàn sách, ngồi xuống, nhìn máy tính hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Trong khoảng thời gian này, không phải anh không cho cô ra ngoài nhưng lần nào cũng phải có tài xế và dì Lâm đi cùng. Lần này, cô cần phải ra ngoài một mình. Cô không biết liệu anh có đồng ý hay không, nếu anh không đồng ý, cô phải làm sao để thuyết phục anh? Cảnh Hảo Hảo vắt óc suy nghĩ về vấn đề nan giải này.

Lương Thần đợi một lúc cũng không thấy cô lên tiếng, bèn ngước lên nhìn cô, thấy cô có vẻ bất an, anh nhíu mày, tắt máy tính, bất giác dịu giọng xuống: "Không phải có việc sao? Sao em không nói gì?"

"Lúc nãy, đạo diễn Phương Lộ gọi điện thoại cho tôi, nói là ngày mai sẽ tổ chức lễ ra mắt phim truyền hình mới của chị ấy ở khách sạn Tứ Quý, chị ấy muốn tôi có thể góp mặt."

"Chuyện này thôi à? Mấy giờ?"

"Tám giờ tối."

"Được, tôi dặn tài xế bảy giờ tối mai đến biệt thự đón em qua đó."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện