Editor: Nguyetmai
Xem ra, đúng là một mũi tên trúng ba đích.
Thứ nhất là có thể tăng độ nổi tiếng của cô, thứ hai là có thể loại bỏ ảnh hưởng tiêu cực của vụ tranh cãi trên weibo hôm qua, điều thứ ba quan trọng nhất là cô đã tỉnh táo đề phòng thủ đoạn của Kiều Ôn Noãn.
Cảnh Hảo Hảo là người thế đấy, người không hại ta, ta không hại người, chỉ mong bình an vô sự, không mong phú quý giàu sang.
Cảnh Hảo Hảo mỉm cười với Kiều Ôn Noãn, nói: "Tôi vào nhà vệ sinh sửa soạn lại một chút."
Mặt Kiều Ôn Noãn thoắt đỏ thoắt trắng, rõ ràng cô ta muốn làm Cảnh Hảo Hảo mất mặt, sao tự dưng cô ta lại trở thành bị hại? Một vở kịch tuyệt vời như thế mà cô ta lại làm nền cho Cảnh Hảo Hảo!
Nhưng Cảnh Hảo Hảo cũng đừng đắc ý quá sớm. Cô ta đã gửi đoạn chat của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên cho Lương Thần rồi. Cô ta không tin một người đàn ông cao sang, quyền quý như Lương Thần sẽ dễ dàng tha thứ cho người phụ nữ của mình bắt cá hai tay.
***
Cảnh Hảo Hảo vào nhà vệ sinh, đứng trước gương thở phào nhẹ nhõm. Không biết có phải là vì gần đây cô không tham dự những bữa tiệc này hay không mà mới một lát thôi, cô đã cảm thấy mệt mỏi.
Cô rửa tay, soi gương trang điểm lại một chút, khi xoay người chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh thì di động bỗng reo lên.
Cô lấy ra xem thử, là Lương Thần gọi tới. Cảnh Hảo Hảo chần chờ trong chốc lát mới bắt máy: "A lô?"
"Tôi đang đứng ở cổng khách sạn Tứ Quý, cho em mười phút đi ra đây. Bằng không tôi sẽ đích thân vào đó lôi em ra!"
Anh chỉ nói với một câu rồi dứt khoát cúp máy.
Cảnh Hảo Hảo nghe tiếng tút tút vang
dài trong điện thoại, không khỏi nhíu mày, nhận thấy tâm trạng của Lương Thần không được tốt cho lắm. Cô biết tính Lương Thần nói được làm được, cho nên sau khi cất di động vào túi xách, cô nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.
***
Vừa bước ra khỏi khách sạn Tứ Quý, Cảnh Hảo Hảo đã thấy hai chiếc đèn pha xe Land Rover bảnh chọe đang đỗ ven đường của Lương Thần sáng lên.
Cô nhìn trước ngó sau, để ý không có phóng viên nào mới vội vã mở cửa xe ngồi vào.
Lương Thần không buồn đếm xỉa gì đến Cảnh Hảo Hảo, cô vừa lên xe thì anh đã giẫm ngay chân ga, chiếc xe lao vọt đi.
Cảnh Hảo Hảo chưa kịp ngồi vững, lập tức ngã ngửa trên ghế ngồi.
Lương Thần lại chỉ tập trung lái xe, sắc mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng Cảnh Hảo Hảo lại run như cầy sấy.
Lương Thần lái xe nhanh như vũ bão làm cô kinh hoảng. Lát sau anh mới phanh gấp trước đèn giao thông, quay sang nhìn Cảnh Hảo Hảo, đúng lúc thấy một chiếc xe quen thuộc qua ô cửa kính bên cạnh chỗ cô.
Ánh mắt anh tối sầm, sau đó hạ cửa kính xe cạnh Cảnh Hảo Hảo xuống rồi lấy một đồng tiền xu trên xe mình, ném vào cửa kính của chiếc xe kia.
Cảnh Hảo Hảo quay sang nhìn theo phản xạ, cửa kính xe kế bên bị đập trúng chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt tuấn tú của Thẩm Lương Niên.