Editor: Nguyetmai
Vừa dứt lời, dì Lâm đã lập tức tinh mắt thấy sắc mặt của Lương Thần sa sầm, sợ tới mức vội tránh sang bên cạnh.
Lương Thần không hề liếc nhìn dì Lâm, lách người đi thẳng vào trong nhà.
Đợi đến khi cửa đóng lại, dì Lâm mới đi đến mở cửa xe cho Cảnh Hảo Hảo: "Cô Cảnh."
Cảnh Hảo Hảo vẫn ngơ ngác ngồi thừ trên ghế như thể không nghe thấy bất cứ điều gì. Dì Lâm đợi một lát, cuối cùng không kiềm được vươn tay khẽ chạm vào cô. Mắt Cảnh Hảo Hảo bất chợt trợn to ra như bị dọa, giật nảy mình, cô quay đầu nhìn dì Lâm một lúc lâu, khẽ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Bấy giờ, dì Lâm mới thấy sắc mặt Cảnh Hảo Hảo trắng bệch, kéo lấy bàn tay lạnh lẽo đến mức đáng sợ của cô, dì sốt ruột hỏi: "Cô Cảnh, cô làm sao vậy? Có phải không khỏe không? Tôi sẽ lập tức gọi bác sĩ cho cô!"
Cảnh Hảo Hảo lắc đầu: "Tôi không sao."
Giọng của cô vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh như thường ngày nhưng dì Lâm lại cảm nhận nỗi bi thương khó tả từ sự bình tĩnh ấy.
Cảnh Hảo Hảo nói xong rồi nhìn xung quanh, ý thức được đã về đến nhà, cô bèn nhẹ giọng nói thêm: "Đến nơi rồi hả?" Sau đó cô bước xuống xe.
Gầm xe rất cao nhưng Cảnh Hảo Hảo lại bước thẳng ra ngoài như thể không thấy vậy, may mà dì Lâm tinh mắt đỡ cô, cô mới không bị ngã.
"Cám ơn dì!"
Cảnh Hảo Hảo nói với dì Lâm rồi đi vào nhà.
Dì Lâm
thấy dáng vẻ hoảng hốt, mờ mịt của Cảnh Hảo Hảo, có chút không đành lòng, vội đóng cửa xe lại rồi đi theo sau cô, cẩn thận cùng cô lên tầng.
Dì Lâm mở cửa cho Cảnh Hảo Hảo, đúng lúc Lương Thần mặc áo choàng tắm đi ra, thấy Lương Thần, dì lại cung kính gọi: "Cậu Thần."
Lương Thần không màng tới dì Lâm, chỉ nhìn Cảnh Hảo Hảo chằm chằm, thấy vậy, dì Lâm vội lùi về sau mấy bước, nhẹ nhàng đóng cửa lại rời đi.
Một lúc sau, Lương Thần quay người đi đến trước quầy rượu, rót một ly vang cho mình, chậm rãi nhấm nháp.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa chốc lát mới đi vào. Cô ngồi xuống xô-pha, nhìn bóng đêm tối đen ngoài cửa sổ, im lặng không nói một lời.
Lương Thần uống cạn rượu trong ly, sau đó mới liếc nhìn Cảnh Hảo Hảo, đột nhiên bật cười khiêu khích: "Hôm nay không lướt điện thoại nữa sao?"
Cảnh Hảo Hảo không mảy may phản ứng, giống như không nghe thấy câu hỏi của Lương Thần, thậm chí không buồn liếc nhìn anh lấy một lần.