Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Tình cờ gặp gỡ (6)


trước sau

Translator: Nguyetmai

Từ đêm Lương Thần rời đi, đã hai đêm rồi anh chưa trở về.

Đêm đó, có lẽ Lương Thần đã làm Cảnh Hảo Hảo bị thương, cô nằm trên giường suốt ba mươi sáu tiếng đồng hồ mới xuống nhà ăn cơm trưa.

Có lẽ nằm nhiều đã quá nhàm chán, đến chiều, cô quyết định đi dạo trong vườn.

Khi dì Lâm ra ngoài mua sắm, thấy cô đang ngồi ngẩn người cạnh hồ bơi, lại nhớ đến việc hai ngày rồi Lương Thần chưa về nhà, theo như tính cách của anh, e rằng tạm thời anh sẽ không trở về, dì Lâm tiến lên trước hỏi: "Cô Cảnh, chiều nay tôi vào thành phố Giang Sơn, cô có muốn cùng tôi ra ngoài dạo một chút không ạ?"

Dì Lâm yên lặng một lúc rồi lại tiếp: "Có lẽ mấy hôm nay cậu Thần sẽ không về, cho dù cô ra ngoài, e rằng cậu ấy cũng không biết được. Ngày nào cô cũng ở nhà, chắc rất buồn chán, tôi cũng không rõ cô thích ăn gì, hay cô đi cùng tôi tự chọn xem?"

Cảnh Hảo Hảo ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Vậy tôi lên thay đồ đã."

***

Tối qua Lương Thần uống rượu, vì sự an toàn của chính mình và người khác, anh không lái xe để về thành phố Giang Sơn ngay trong đêm mà thuê phòng của một nhà nghỉ nhỏ trong trấn.

Nhà nghỉ trong trấn đúng là một trời một vực so với khách sạn Tứ Quý anh hay ở tại thành phố Giang Sơn. Từ nhỏ anh đã quen sống sung sướng, nào quen với việc chịu khổ thế này, bởi vậy mới ở được hai phút, anh đã trở ra ngoài, về xe mình ngồi.

Cuối cùng, anh đành hạ ghế xuống, ngủ trên xe một đêm. Sáng hôm sau, anh lên trấn ăn tạm chút gì đó, đi đổ xăng rồi mới lái xe về thành phố Giang Sơn.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không ngờ đường cao tốc xảy ra tình trạng ách tắc, mãi đến hơn ba giờ chiều, Lương Thần mới vào được nội thành thành phố Giang Sơn.

Lương Thần lái thẳng đến khách sạn Tứ Quý, tắm gội sạch sẽ, cho người mang quần áo đi giặt khô. Anh nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng chưa được ba mươi phút lại không ngủ nổi nữa. Anh mở choàng mắt, lật đi lật lại những món
đồ lúc nhỏ của Cảnh Hảo Hảo mấy lần, cuối cùng nghiêng người ngồi dậy, gọi điện về biệt thự.

Đầu bên kia nhanh chóng có người bắt máy, người giúp việc cung kính: "Cậu Thần."

"Hảo Hảo đâu?"

Người giúp việc ở đầu dây bên kia ấp úng mãi không trả lời được.

"Sao không trả lời?"

Giây tiếp theo, giọng căng thẳng của người giúp việc truyền đến: "Cô, cô Cảnh ở…"

"Bảo cô ấy nghe điện thoại."

Người giúp việc sợ đến ngừng thở.

Tim Lương Thần như thắt lại, anh không nhịn được mà trầm giọng: "Bảo Cảnh Hảo Hảo đến nghe điện thoại!"

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cậu… cậu Thần, cô Cảnh ra ngoài với dì Lâm rồi ạ!"

Giọng người giúp việc như sắp khóc đến nơi.

Lúc này Lương Thần mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cáu kỉnh dập máy.

Ra ngoài thì ra ngoài, ấp a ấp úng cái gì chứ, một lúc lâu cũng không rặn nổi chữ nào, còn tưởng xảy ra chuyện gì!

Lương Thần vừa lẩm bẩm vừa gọi điện cho dì Lâm: "Hảo Hảo đang ở bên cạnh dì phải không? Ừm… Không cần để cô ấy nghe điện, đưa cô ấy đến thẳng khách sạn Tứ Quý đi… Bữa tối không ăn ở nhà, ăn ở ngoài."

***

Lương Thần cúp máy, nhấc điện thoại bàn gọi cho nhân viên lễ tân, giục người nhanh chóng mang quần áo tới cho anh. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, anh mới xuống lầu.

Anh đứng đợi trước cửa khách sạn Bốn Mùa được năm phút thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang giảm tốc độ rồi dừng hẳn trước mặt anh.

Tài xế xuống xe, mở cửa sau, Cảnh Hảo Hảo khom người, đang chuẩn bị bước xuống chợt nghe thấy có người gọi: "Lương Thần?"

Cảnh Hảo Hảo và Lương Thần cùng nhìn về nơi phát ra tiếng gọi, lại nhìn thấy Tòng Dung và Thẩm Lương Niên đang bước ra từ khách sạn Tứ Quý.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện