Editor: Nguyetmai
"Điên rồi, điên thật rồi! Cây vạn tuế già cỗi này lại có thể nở hoa! Trong xe của Lương Thần thế lại có một phụ nữ!"
Tòng Dung vừa nói vừa cúi người xuống, chìa tay với Cảnh Hảo Hảo bên trong: "Chào cô, tôi là Tòng Dung, bạn thân từ bé của Lương Thần, rất vui được quen biết cô."
Trái tim căng thẳng của Cảnh Hảo Hảo đập thình thịch. Cô cúi đầu hết cỡ, không dám nhìn Tòng Dung lấy một cái. Cảnh Hảo Hảo chìa tay ra, qua quýt bắt tay anh ta.
Tòng Dung vốn chỉ muốn xem mặt người con gái trong xe Lương Thần nên mới vội vàng đến chào hỏi như thế, ai ngờ người ta không thèm nhìn anh ta cái nào.
Lòng Tòng Dung ngứa ngáy: "Cô à, tôi chào hỏi cô chân thành như thế mà cô lại đáp lại cho có lệ, đến đầu cũng không thèm ngẩng lên. Cô thật sự không nể mặt tôi rồi!"
Cảnh Hảo Hảo vẫn cúi đầu, khẽ khàng: "Xin lỗi anh!"
Tòng Dung thấy mình đã nói hết nước hết cái mà cô vẫn không có ý ngẩng đầu lên bèn xoay người, nói với Lương Thần: "Cậu quản người phụ nữ nhà cậu đi, tốt xấu gì cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ? Làm đến mức tôi không biết phải xuống nước thế nào nữa rồi!"
Lương Thần cười giễu cợt, không hề bận tâm tới thái độ hời hợt của Cảnh Hảo Hảo với Tòng Dung: "Có ai đề cao cậu bao giờ đâu mà lại đòi xuống hả?"
"Đây là chồng hát vợ khen hay à? Không đúng, là vợ hát chồng khen hay… Lương Thần, làm gì có ai như cậu, có bạn gái cũng không nói với tôi tiếng nào. Bây giờ thì hay rồi, tôi muốn nhìn bạn gái cậu một cái mà cậu cũng không cho, lại còn giúp người ta nói tôi. Không thú vị tý nào!"
Tòng Dung vừa nói vừa lấy điện thoại ra: "Thế này đi, tôi đặt chỗ ở Túy Tiên Lâu. Hôm nay, chúng ta cùng đến đó tụ tập chút, nhân tiện cho tôi tìm hiểu về cô bạn gái như tiên nữ, xinh đẹp động lòng người của cậu."
"Được, tối nay tôi mời."
"OK."
Tòng Dung nghe thấy thế, lập tức chuẩn bị rút điện thoại ra gọi điện.
Thẩm Lương Niên đứng bên cạnh vẫn yên
lặng từ đầu tới giờ bỗng lên tiếng: "Tối nay tôi còn có việc, tôi đi trước đây, hai người chơi vui vẻ nhé!"
"Đừng như vậy mà, khó lắm Lương Thần mới có bạn gái, cậu cũng phải cùng tôi đi xem thử chứ?"
"Không được rồi, tối nay tôi thực sự có việc."
Thẩm Lương Niên vẫy vẫy tay, nói với Lương Thần: "Tôi đi trước đây."
"Vậy tôi không giữ anh nữa."
Lương Thần điềm nhiên gật đầu với Thẩm Lương Niên như không có việc gì xảy ra.
Thẩm Lương Niên không nói gì, chỉ dụi tắt điếu thuốc trong tay, lúc quay người đi, ánh mắt anh nhìn về phía cửa kính xe.
Cửa xe có dán phim cách nhiệt, người ở bên ngoài không thể thấy được bên trong ô tô, nhưng người ở bên trong lại có thể thấy hết tình cảnh bên ngoài. Cảnh Hảo Hảo thấy rõ đáy mắt Thẩm Lương Niên kìm nén nhiều tâm sự. Máu toàn thân cô như đông cứng lại, tay siết chặt gấu váy. Ngay lúc cô tưởng rằng Thẩm Lương Niên sẽ gọi tên mình, anh lại quay người rời đi.
Tòng Dung đặt bàn xong, nói với Lương Thần số phòng bao, sau đó vui vẻ lên xe của mình đang đỗ ngay phía trước, đạp chân ga, lái thẳng đến Túy Tiên Lâu.
***
Đợi đến khi xe của Tòng Dung mất dạng, Lương Thần mới nói với Cảnh Hảo Hảo trong xe: "Còn chưa chịu xuống?"
Cảnh Hảo Hảo lúc này mới khom người xuống xe: "Tôi cảm thấy không khỏe, muốn về trước. Anh đi ăn với Tòng Dung đi."
"Hảo Hảo, em đừng coi tôi là tên ngốc. Em không khỏe thì buổi chiều sao còn đi với dì Lâm?"