Editor: Nguyetmai
Bước vào câu lạc bộ, Cảnh Hảo Hảo vẫn không nói năng gì, Phương Lộ cũng không hỏi thêm, nửa giờ sau, cô mới bắt đầu kể cho Phương Lộ.
Từ đầu tới cuối, Phương Lộ đều không lên tiếng. Cảnh Hảo Hảo chỉ nói mình bất đắc dĩ đi theo Lương Thần nhưng cô không nói Lương Thần đã bắt ép cô như thế nào.
Nghe xong, Phương Lộ thở dài bất lực. Dù cô ấy có muốn giúp đỡ Cảnh Hảo Hảo cũng lực bất tòng tâm mà thôi, khắp thành phố Giang Sơn này có mấy ai dám làm trái ý Lương Thần chứ.
Sau khi làm spa xong, Phương Lộ nhìn Cảnh Hảo Hảo, cười nói: "Chị có người bạn vừa mở quán bar, tối nay chị muốn ghé qua đó. Cô đi cùng với chị nhé?"
"Không được, em phải về nhà."
"Hảo Hảo, tuy cô nói Lương Thần quản cô rất nghiêm ngặt nhưng không tới mức buổi tối không cho cô ra ngoài chứ? Cô gọi hỏi anh ta thử xem. Nếu thật sự không được thì hẵng về nhà. Vả lại, anh ta bận như thế, cô về rồi cũng chỉ ở lỳ trong nhà thôi, cô không chán à?"
"Thôi khỏi hỏi, em thấy dù có hỏi thì anh ta cũng không đồng ý đâu. Chưa kể, hôm nay em ra ngoài lâu quá rồi, em thật sự phải về."
Không phải Cảnh Hảo Hảo do dự mà vì sau khi được thả tự do, cô luôn lo sợ nếu mình ở bên ngoài quá lâu, lỡ may chọc giận Lương Thần, có khi anh sẽ không cho cô ra ngoài nữa.
"Hảo Hảo, không thử thì sao biết? Mau lên, gọi hỏi anh ta đi!" Phương Lộ vừa nói vừa lấy điện thoại của Cảnh Hảo Hảo trong túi xách ra, cứ thể mở máy tìm và nhấn gọi vào số của Lương Thần.
Cảnh Hảo Hảo hoảng tới mức khẽ kêu lên, vội giành lấy di động nhanh tay cúp máy. Cô ngẩng đầu lên, đang định nói Phương Lộ thì điện thoại trong tay lại reo vang. Cô cúi đầu xem
màn hình, thấy Lương Thần gọi đến, sợ tới mức làm rơi điện thoại xuống ghế massage.
"Nghe đi chứ…"
Phương Lộ nháy mắt thúc giục.
Cảnh Hảo Hảo trừng Phương Lộ, sau đó mới nghe máy: "A lô?"
"Hảo Hảo, em gọi cho tôi à?"
Cô nghe thấy có tiếng lật giấy soàn soạt ở đầu bên kia điện thoại. Cô nuốt nước miếng, nhìn ánh mắt mong chờ của Phương Lộ, nói liều: "Tôi muốn nói với anh chuyện này."
"Chuyện gì?"
"Tối nay tôi muốn về muộn chút."
"Mấy giờ?"
"Khoảng chừng…"
Cảnh Hảo Hảo ngẩng đầu nhìn Phương Lộ, cô ấy giơ tay bày ra số mười một, Cảnh Hảo Hảo do dự một lát rồi mới nói: "Mười giờ?" Cô dừng một lát, cảm thấy hình như hơi muộn nên lại sửa lại: "À không, chín giờ rưỡi đi."
Phương Lộ tỏ vẻ cạn lời.
Đầu bên kia truyền đến tiếng Lương Thần cười khẽ, tâm trạng anh dường như rất tốt: "Thế này đi, Hảo Hảo, em cứ chơi cho vui vẻ. Đúng lúc tối nay tôi phải tăng ca xử lý một số việc, khi nào em chơi chán rồi thì gọi cho tôi, tôi đến đón em."
Cảnh Hảo Hảo không ngờ gần đây Lương Thần lại càng ngày càng dễ nói chuyện như thế. Cô cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ra hiệu OK với Phương Lộ: "Giải quyết rồi!"
"Được rồi, vậy theo chị về nhà, trang điểm cho lộng lẫy vào rồi chơi cho thỏa thích! Bảo đảm cô sẽ quên hết mọi buồn phiền!"
***
Chỉ mới tám giờ rưỡi, quán bar đã hội tụ đủ thể loại trai gái đa dạng hỗn tạp.