Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Dỡ bỏ nơi này (3)


trước sau

Editor: Nguyetmai

Cô thậm chí không thấy rõ người trước mặt mình là ai, ngay sau đó, những người đó đã xông tới đạp ngã mấy gã đang vây lấy cô.

Mấy người vừa đến ra tay vừa nhanh vừa mạnh, chỉ trong tích tắc, mấy gã bắt Cảnh Hảo Hảo đã phải thả tay cô ra, ngã nhào trên đất, xung quanh vang vọng mấy tiếng kêu đau đớn. Cảnh Hảo Hảo chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, cổ tay cô đã bị nắm chặt kéo về phía trước.

Mấy gã muốn dẫn Cảnh Hảo Hảo đi cũng không phải hạng tốt đẹp gì, e là đã ra oai ở khu này từ lâu, giờ bị người khác đánh như thế, tên nào tên nấy đều chửi bới um sùm, nhào đến đánh trả.

Đáng tiếc, chúng chưa kịp đứng hẳn dậy, ngoài cửa lại có một tốp người oai phong đi vào, đạp lên người mấy tên đó một trận nữa.

"Chết tiệt, mày là đứa nào mà dám đánh tao?"

"Có biết tao là ai không? Dám đánh bố mày à?"

"Bố nào chứ? Hôm nay ông đây đánh chết mày luôn cũng được!"

"Này thì bố này! Tao thấy mày là cháu tao thì đúng hơn!"

***

Cả quán bar lập tức trở nên hỗn loạn, chìm trong đủ loại âm thanh, nào tiếng đánh nhau, tiếng chửi rủa mắng mỏ không ngớt.

Cảnh Hảo Hảo bước loạng choạng, vừa đứng vững đã thấy đám người muốn dẫn mình đi đang giáp lá cà với một tốp người ăn mặc chỉnh tề giày da bóng loáng. Chỉ nhìn thoáng qua thôi, cô đã biết đám người ăn mặc tử tế kia sẽ thắng rồi.

Mỗi người trong số đó đều ăn mặc chỉn chu, tao nhã nhưng đánh nhau vừa mạnh vừa chuẩn, đánh bọn hung thần kia tơi bời, chạy tán loạn trong quán bar.

Lương Thần vừa vào quán bar đã thấy Cảnh Hảo Hảo bị mấy gã kéo đi. Cô mặc một bộ váy
dây ngắn mỏng manh, để lộ làn da trắng muốt chứ không phải là bộ váy dài thục nữ lúc rời khỏi nhà vào buổi sáng. Trong lúc giằng co, một sợi dây của chiếc váy ngắn đó có lẽ đã bị đứt, để làm lộ một góc áo ngực. Mái tóc dài mềm mượt của cô rối tung, có mấy sợi ướt sũng dính sát trên mặt, trông vô cùng nhếch nhác.

Lương Thần tức thì nổi giận, chỉ kịp gọi tên cô rồi sai những người đi cùng xông lên cướp người.

Hai phe đánh nhau quyết liệt làm quán bar rối loạn cả lên, anh chỉ sợ cô ở trong đó sẽ bị đánh trùng nên nhanh chóng kéo cô ra một bên.

Tới gần cô, anh mới ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, ánh mắt mê ly, rõ ràng đã say khướt, gương mặt trắng nõn hiện rõ vết sưng đỏ và hằn dấu năm ngón tay.

Thấy thế, Lương Thần siết chặt nắm đấm, hung dữ nhìn thẳng vào mắt cô, ngực phập phồng hồi lâu, tức đến suýt nôn ra máu. Mãi một lúc lâu sau anh mới kiềm chế được cơn giận, nói từng chữ một, giọng điệu tuy bình thản nhưng lại lạnh thấu xương: "Cảnh Hảo Hảo, em điên rồi à? Chưa xin phép tôi mà dám tới đây chơi bời?"

Nghe giọng của Lương Thần, Cảnh Hảo Hảo run lẩy bẩy, sau đó quay đầu, lại bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của anh đang nhìn mình chằm chằm như có thể bóp chết cô bất cứ lúc nào.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện