Editor: Nguyetmai
"Hửm?"
Anh đáp lại, cúi đầu ghé sát tai cô, nhưng lại nghe thấy cô đang nỉ non gọi "Lương Niên, Lương Niên…"
Giọng Cảnh Hảo Hảo vừa trong trẻo vừa dễ nghe, lại còn du dương trầm bổng khiến Lương Thần thoáng chốc cứng đờ.
Tai anh vẫn kề sát môi cô, có thể cảm nhận rõ rệt hơi thở của cô thơm mát tựa hoa lan nhưng anh lại thấy giống như một thanh băng sắc nhọn đâm phập vào tim mình, vừa lạnh vừa đau.
"Lương Niên…"
Cô lại thì thào gọi tên Thẩm Lương Niên lần nữa.
Lương Thần như chạm phải điện cao áp, đứng bật dậy, bế thốc cô lên ném vào bồn tắm, mở vòi sen nhưng không chỉnh sang nước nóng, mặc cho nước lạnh dội thẳng xuống đầu cô.
Dòng nước lạnh cóng, Cảnh Hảo Hảo vô thức nép mình sát cạnh bồn tắm, người co rúm, đôi lông mày thanh tú nhíu lại, cất giọng ấm ức: "Lương Niên, em khó chịu…"
Lương Thần nhìn xuống nhìn cô chằm chằm, lại nghe thấy tên Thẩm Lương Niên thốt ra từ miệng cô, ngực anh phập phồng kịch liệt, cất giọng cáu gắt: "Khó chịu á? Em khó chịu chết luôn đi!"
Dứt lời, anh lại cầm vòi sen xịt mạnh vào mặt cô.
Đúng lúc dì Lâm vội vàng chạy từ dưới lầu lên phụ giúp, nhìn thấy cảnh này, sợ quá vội bước nhanh đến chặn dòng nước từ vòi sen lại: "Cậu Thần, hay để tôi tắm cho cô Cảnh thì hơn. Cậu tắm như vậy sẽ làm cô ấy cảm lạnh đấy."
Lương Thần sa sầm mặt, không nói tiếng nào, đưa vòi sen cho dì Lâm rồi lấy dầu gội, gội đầu cho Cảnh Hảo Hảo.
Anh chưa từng gội đầu cho ai bao giờ, đây là lần đầu tiên nên có hơi mạnh tay. Tóc cô dài, bị ướt liền kết dính lại giống như rong biển, anh vò mấy lần thì cuộn
thành một chùm, sau khi xịt sạch hết bọt đi thì tóc cô rối bù cả lên. Anh nhăn mày, vừa xịt nước vừa vuốt tóc giúp cô.
Có thể là do anh hơi mạnh tay nên làm cô đau. Cảnh Hảo Hảo mơ màng ngọ nguậy đầu, khẽ rên rỉ: "Lương Niên, anh nhẹ tay thôi, em đau…"
Cô gái này có phải ỷ mình say rượu, coi trời bằng vung nên mới dám xem như anh không tồn tại, quang minh chính đại gọi Thẩm Lương Niên mãi như thế? Lương Thần không nhịn được giật mạnh tay làm cô kêu lên thất thanh.
"Cậu Thần, không gội đầu như vậy được đâu."
Dì Lâm đứng bên cạnh sốt ruột nhưng lại không dám tự ý kéo Cảnh Hảo Hảo qua gội đầu giúp cô, đành đưa dầu xả cho anh, nói: "Bôi chút dầu xả thì tóc sẽ tự nhiên suôn lại, vò nhẹ là sẽ xõa ra ngay, chứ cứ giật như vậy sẽ làm đau cô Cảnh đấy."
Anh đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nhếch môi nói: "Bôi dầu xả làm gì, để cô ấy đau chết đi cho rồi, từ sáng đến tối không lúc nào khiến người ta bớt lo!"
Nói xong, anh tắt vòi sen, ném vào bồn tắm lớn, sau đó vẫn đưa tay đón lấy dầu xả bôi lên tóc cho cô. Sắc mặt anh trông vẫn dữ tợn nhưng đã nhẹ tay hơn rất nhiều.