Cảnh Hảo Hảo tất nhiên hiểu câu nói này của anh ta có ý gì. Điều này có nghĩa là... tối hôm ấy, cô sẽ chính thức trở thành người phụ nữ của Thẩm Lương Niên.
Không đợi cô nói thêm, Thẩm Lương Niên quay đầu sang cô nói bằng giọng sâu xa: "Hảo Hảo, em không biết anh đã chờ mong ngày này bao lâu rồi đâu. Cuối cùng anh cũng ôm được người đẹp về rồi."
Dù hai người đã ở bên nhau bốn năm nhưng cô vẫn bị sự ám chỉ lộ liễu của anh ta làm cho lo lắng không yên. Cô đỏ mặt đánh anh: "Lương Niên, anh nói linh tinh gì thế!"
Anh ta thừa dịp nắm chặt tay Cảnh Hảo Hảo, ngón tay cô mềm mại như không xương khiến Thẩm Lương Niên say mê.
"Anh có nói linh tinh gì đâu. Hảo Hảo, trước đây em vẫn còn nhỏ anh không đành lòng động đến em nhưng thực ra, suốt hai năm qua nhìn em ngày càng trưởng thành, anh kìm nén rất khổ cực. Nếu không vì tôn trọng em thì có lẽ anh đã chén sạch em từ lâu rồi."
Mặt Cảnh Hảo Hảo càng đỏ hơn, cô vờ giận dỗi quay mặt đi che giấu sự ngại ngùng của mình.
Thẩm Lương Niên nhìn qua kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ phồng má của Cảnh Hảo Hảo đáng yêu như búp bê Barrie, không nhịn được cúi đầu xuống day cắn ngón tay cô nói khẽ: "Hảo Hảo, sau sinh nhật, em dọn đến chỗ anh nhé?"
Cảnh Hảo Hảo biết, Thẩm Lương Niên muốn cô đến sống cùng anh ta. Thực ra, ngay từ khi mới nếm trải tình yêu nam nữ, cô đã xác định sẽ ở bên cạnh anh ta suốt cả cuộc đời này. Anh ta đã cho cô thời gian bốn năm, nếu hôm nay cô còn tiếp tục làm giá thì khác nào không biết phải trái, thế nên, Cảnh Hảo Hảo đành ngại ngùng gật đầu.
Thẩm Lương Niên nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, lòng ngọt
ngào như ăn mật, đầu óc trống rỗng đến không suy nghĩ được gì nữa.
Những năm tháng lăn lộn thương trường không ngừng tranh đấu sát phạt, anh ta thực sự đã nhiễm rất nhiều thói xấu, chẳng hạn như Kiều Ôn Noãn... Tuy vậy, dù có bao nhiêu thói hư tật xấu đi nữa, anh ta vẫn giữ được một thói quen tốt từ thuở ban đầu, đó là một lòng một dạ yêu Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên nhìn gò má ửng đỏ của cô, lấy một chiếc hộp gấm từ trong túi áo mở ra đưa đến trước mặt cô: "Hảo Hảo, cô bé ngốc! Anh sẽ không để em không danh không phận theo anh đâu. Đợi hai hôm nữa, chúng ta chọn một ngày tốt, đến Cục dân chính đăng ký kết hôn. Xong đợt bận này, anh sẽ dành ra hai tháng chuẩn bị cho đám cưới của chúng ta thật chu toàn. Anh nhất định sẽ khiến em gả cho anh một cách vẻ vang nhất."
Cảnh Hảo Hảo nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trong tay Thẩm Lương Niên, đáy lòng tràn ngập hạnh phúc nhưng ngay sau đó lại bị sự lo âu xâm chiếm... Cô vẫn chưa nói cho Lương Niên biết chuyện giữa cô và Lương Thần ở khách sạn Tứ Quý đêm đó... Hơn nữa, Lương Thần còn là bạn của anh ta, không biết anh ta có thể chấp nhận hay không.
Thẩm Lương Niên không hề biết Cảnh Hảo Hảo đang thầm nghĩ điều gì, chỉ cho rằng cô bị màn cầu hôn bất ngờ của mình làm cho choáng váng, bèn nở nụ cười, dùng một tay lấy chiếc nhẫn ra đeo lên ngón tay cô.
Cảnh Hảo Hảo hoàn hồn, muốn tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra theo bản năng: "Mấy ngày nữa mới là sinh nhật em, đến lúc đó đeo cũng được mà..."