Editor: Nguyetmai
"Tôi biết, Thẩm Lương Niên vẫn chưa từ bỏ. Mấy hôm rồi anh ấy không đi làm, cũng không có ở nhà. Tôi thấy rất lạ nên hôm nay đến tận công ty tìm anh ấy, thư ký nói anh ấy đã ra ngoại thành rồi. Tôi chợt nghĩ ra một cách, đó là gọi hỏi thăm đoàn phim của Cảnh Hảo Hảo, mới biết cô ấy cũng đang quay phim ở ngoại thành."
"Lúc ấy, tôi đã đoán được có lẽ bọn họ đang ở bên nhau, nhưng tôi không dám chắc. Tôi kiên nhẫn gọi cho Lương Niên nhưng anh ấy không nghe máy, còn tắt cả điện thoại!"
"Vậy nên tôi mới đến tìm anh… Hóa ra, Cảnh Hảo Hảo cũng chưa về. Chắc chắn họ đang ở bên nhau rồi!"
Kiều Ôn Noãn khẳng định.
Cô ta nhìn Lương Thần, kích động: "Tổng Giám đốc Lương, Cảnh Hảo Hảo là người của anh, với tình hình hiện tại, e rằng Cảnh Hảo Hảo sẽ bị Thẩm Lương Niên cướp lại đấy!"
"Đủ rồi, im đi!"
Lương Thần chợt gằn giọng khiến Kiều Ôn Noãn im bặt. Cô ta hơi quay đầu nhìn sang mới phát hiện vẻ mặt anh hoàn toàn vô cảm. Đáy mắt anh đen kịt, sâu thăm thẳm, chất chứa những cảm xúc khó dò, nhưng cô ta vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh như có như không toát ra từ người anh.
Bầu không khí quanh người Lương Thần âm u đến đáng sợ, càng uy nghiêm hơn bình thường gấp bội lần, dáng vẻ tức giận tột độ.
Kiều Ôn Noãn thấy anh nổi giận, sợ tới mức không dám thở mạnh.
Anh hít thật sâu, từ từ đứng dậy, bước đến trước mặt Kiều Ôn Noãn. Anh nhìn chằm chằm vào cô ta, gằn từng tiếng một: "Cướp lại ư?"
"Thẩm Lương Niên cũng xứng cướp người phụ nữ của tôi ư?"
"Tôi cho cô biết, tôi không hề sợ cô ấy bị cướp đi bởi trên thế giới này, chỉ có thứ Lương Thần tôi không muốn, không có thứ tôi không có được! Ngày nào tôi vẫn còn muốn Cảnh Hảo Hảo ở bên mình thì ngày đó cô ấy và Thẩm Lương Niên sẽ không có hy vọng. Nếu tôi muốn chiếm giữ cô ấy cả đời thì suốt cuộc đời này, hai người họ cũng đừng mong có cơ
hội ở bên nhau!"
Lương Thần nói rồi cười lạnh với Kiều Ôn Noãn, quay người rời khỏi phòng họp.
Kiều Ôn Noãn đợi anh đi được một lúc mới dám vỗ nhẹ ngực mình, thầm cảm thấy may mắn vì đã thoát nạn. Cô ta thầm nghĩ: Nếu Thẩm Lương Niên không thể hoàn toàn từ bỏ Cảnh Hảo Hảo, cô ta đành mượn tay Lương Thần. Anh ta vốn kiêu ngạo, nếu biết Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên gặp lại nhau, anh ta chắc chắn sẽ ra tay!
Mấy hôm nay, ngày nào Thẩm Lương Niên cũng đến đoàn làm phim để được nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo. Tuy vậy, anh không hề làm phiền đến cô, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn từ xa. Kiều Ôn Noãn không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì khiến hai người họ có thể gặp lại nhau, nhưng đây chắc chắn là một cơ hội buộc Thẩm Lương Niên phải chấm dứt mọi dây dưa với Cảnh Hảo Hảo.
***
Thẩm Lương Niên thong thả lái xe vào nội thành thành phố Giang Sơn.
Khu vực nội thành có khá nhiều đèn giao thông, đường đi không thông thoáng như ban nãy, cứ hơi chút lại phải dừng xe.
Càng vào sâu trung tâm thành phố, lòng Thẩm Lương Niên lại càng trầm xuống. Trong lúc đợi đèn đỏ, anh biết rõ còn cố hỏi Cảnh Hảo Hảo: "Anh đưa em về nhà em nhé?"
Cảnh Hảo Hảo chợt hoảng hốt, đã rất lâu rồi cô không về nhà mình…
Cô đáp: "Cho em xuống đằng trước được rồi, em tự gọi xe về."
Thẩm Lương Niên vờ như không nghe thấy lời cô, vẫn thản nhiên lái xe về phía trước.
Đi thêm một đoạn, Thẩm Lương Niên hỏi khẽ: "Hảo Hảo, nếu em không vui thì sao vẫn phải ở bên Lương Thần?"