Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chán ghét (1)


trước sau

Editor: Nguyetmai

Ban đầu, Lương Thần chỉ sửng sốt nhìn Cảnh Hảo Hảo hồi lâu, câu nói "Dù chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi cũng không muốn chung sống với anh." cuối cùng của cô cứ quanh quẩn trong đầu anh.

Ngữ khí của cô không mạnh mẽ hay cay nghiệt như anh, thậm chí, cả giọng điệu cũng rất nhỏ nhẹ, nhưng lại như một bạt tai thật mạnh giáng thẳng lên mặt anh. Sắc mặt anh lạnh dần, đôi mắt đen thẳm lặng lẽ nhìn cô đăm đăm, cảm xúc trong đôi mắt ấy thay đổi khó lường, không ai biết rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Dù chúng tôi không thể ở bên nhau, tôi cũng không muốn chung sống với anh… Rốt cuộc cô chán ghét anh đến nhường nào mới không hề do dự mà thẳng thừng nói như thế?

Trong phút chốc, anh dường như không cảm nhận được chút cảm xúc nào, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của cô. Đôi mắt trong veo, ngoại hình dịu dàng bẩm sinh cho người khác cảm giác nhỏ nhắn yếu ớt, nhưng sao miệng lại thốt ra lời tuyệt tình đến vậy? Cô gái to gan này, dám nói chuyện với anh như thế?

Càng nghĩ, lửa giận lại càng nhanh chóng thiêu đốt ruột gan anh. Cuối cùng, anh giận đến run cả người, giữa đôi mày anh tuấn không che giấu hơi thở tàn bạo, nhưng khóe môi anh vẫn cong lên, bàn tay dịu dàng vuốt ve gò má cô: "Hảo Hảo, những lời em vừa nói đều là thật lòng chứ?"

Giọng anh rất khẽ, chỉ như vừa thở ra nhưng còn đáng sợ hơn khi tức giận gầm lên với cô khi nãy khiến cô sợ hãi run bần bật.

Thấy nỗi sợ đã đong đầy mắt cô, ý cười trên khóe môi anh tắt dần,
không còn ý định kiềm nén cơn giận nữa. Anh chịu đựng đủ rồi! Anh đã luôn nhẫn nhịn từ năm ngày trước, khi biết Thẩm Lương Niên muốn đưa cô đi, khi thấy cô bỏ đi không chút lưu luyến, anh cũng đã nhịn đến cực hạn.

Giờ đây, cô lại nói ra những lời khiến anh hận không thể xé vụn cô thành từng mảnh nhỏ, à không… xé vụn thì nhẹ nhàng cho cô quá, anh phải nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể giải tỏa được mối hận này…

Nét mặt anh dần trở nên vặn vẹo, đột nhiên tóm lấy vai cô, mạnh đến mức như có thể bóp gãy xương cô bất cứ lúc nào, lôi cô đi rồi đẩy ngã ra giường.

Anh ra tay rất mạnh, Cảnh Hảo Hảo ngã phịch xuống giường, chưa kịp ngồi dậy thì anh đã đè lên, không chút thương hương tiếc ngọc, cũng không nâng niu che chở, chỉ có hận ý muốn hủy diệt tất cả, lạnh lùng chiếm đoạt cô.

Nhưng anh thấy làm vậy không đủ để nguôi giận, mặc cho cô đau đến tái mặt, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy: "Không muốn chung sống với tôi sao? Được thôi, Cảnh Hảo Hảo, tôi cứ phải trói em bên mình đấy! Tôi nói cho em biết, cả đời này em cũng đừng hòng thoát khỏi tôi!"

Lương Thần càng mắng càng phẫn nộ, chỉ hận không thể phá hủy cô cho hả dạ!

Nghĩ vậy, anh liền lật người cô lại, bóp chặt cằm, ép cô phải nhìn anh.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện