Editor: Nguyetmai
Cảnh Hảo Hảo nhìn màn hình di động, cứng rắn không nghe máy, lát sau, di động lại đổ chuông, cô dứt khoát tắt nguồn.
***
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy."
Thẩm Lương Niên nghe câu thông báo máy móc của tổng đài điện thoại, nét mặt mệt mỏi rũ tay xuống, đứng trước cửa sổ châm một điếu thuốc.
Khi Kiều Ôn Noãn ở trong bếp nấu cơm xong, đi vào phòng ngủ, liền thấy bóng lưng tiêu điều của Thẩm Lương Niên đang đứng đó lặng lẽ hút thuốc.
Không biết anh đã hút bao nhiêu, cả căn phòng đều là mùi thuốc lá nồng nặc, thậm chí chính anh còn vừa hút vừa cong người ho khan.
Kiều Ôn Noãn đứng ngoài cửa nhìn bóng lưng anh thật lâu mới gom hết can đảm bước vào, nhẹ nhàng đến gần, đưa tay giật điếu thuốc trong tay anh: "Đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe!"
Thẩm Lương Niên như không nghe thấy lời cô ta, cầm hộp thuốc đặt trên ban công, mở ra mới thấy bên trong đã trống rỗng. Anh cúi đầu nhìn chằm chằm hộp thuốc lá một lúc mới mở miệng, giọng nói trầm thấp có chút đáng sợ: "Kiều Ôn Noãn, rốt cuộc cô đã bỏ gì vào ly cà phê của tôi?"
Kiều Ôn Noãn đứng đó không lên tiếng.
Thẩm Lương Niên đột nhiên siết chặt hộp thuốc lá, nghiến răng nghiến lợi nói: "Giỏi lắm! Cô giỏi lắm! Giờ thì tôi và Hảo Hảo chấm dứt hoàn toàn rồi, cô hài lòng rồi chứ?" Nói rồi, anh hít một hơi thật sâu, toàn thân dần run rẩy.
Kiều Ôn Noãn thấy vậy có chút sợ hãi nhưng lát sau vẫn đưa tay chạm khẽ lên cánh tay anh: "Em nấu cháo xong rồi, đã lâu rồi anh không ăn gì, ăn một chút đi, dạ dày của anh không được tốt."
"Đừng chạm vào tôi!"
Thẩm Lương Niên phản ứng dữ dội, hất phăng tay cô ta ra.
Anh
dùng sức hơi mạnh khiến cô ta ngã ra sau, bất cẩn va vào góc bàn, trán chảy máu.
Cô ta không khóc, cũng không lau máu trên mặt mình, chỉ cố chấp mím môi nhìn Thẩm Lương Niên.
Nhưng anh thấy trán cô ta chảy máu, cũng không còn quan tâm như trước đây, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, mắt đỏ ngầu đến đáng sợ.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một Thẩm Lương Niên như vậy, vô thức co rúm người, gọi một tiếng: "Lương Niên."
"Đừng gọi tôi!"
Anh như bị gì đó kích thích, đột nhiên xông đến bóp chặt cổ cô ta.
Kiều Ôn Noãn không thể thở nổi, mặt cô ta phút chốc đỏ bừng vì ngạt thở, cổ họng bỏng rát như bị phỏng, vùng vẫy cố gỡ tay anh ra, nhưng làm sao cũng không đấu lại được sức lực của đàn ông, chỉ có thể nhón chân, cố làm dịu cảm giác khó chịu vì ngạt thở.
Cô ta yêu anh như thế, giờ anh thật sự muốn bóp chết cô ta sao?
Mắt của cô ta dần tối sầm xuống, nghĩ mãi nghĩ mãi, nước mắt tuôn trào.
Thẩm Lương Niên cảm thấy lưng bàn tay mình ẩm ướt mới nhận ra mình đang làm gì. Anh nhìn Kiều Ôn Noãn chỉ còn chút hơi tàn, đột nhiên buông tay, tóm lấy vai lôi cô ta lên rồi lại đẩy thật mạnh khiến cô ta lảo đảo đụng mạnh vào chiếc tủ đằng sau.